Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 241

Cập nhật lúc: 2024-08-13 11:35:48
Lượt xem: 239

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt của cô từ lên , dừng ở khuôn mặt tinh xảo tuấn tú của .

Kiều Nghệ gãi gãi gò má, cảm thấy từ khi trở về, Người ốm yếu gì đó là lạ, buổi tối lúc bọn họ ăn cơm, cũng mất tập trung.

Chuyện gì xảy thế nhỉ?

Cô mang theo nghi hoặc rón rén bước tới. Trước đây lúc cô chuẩn đùa dai với , Người ốm yếu sẽ thờ ơ sang, chỉ cần liếc mắt ngăn cản suy nghĩ chơi khăm của cô.

hôm nay thì khác, cô cũng đến bên cạnh , nhưng Thẩm Chi Hủ vẫn giữ nguyên dáng vẻ cụp mắt trầm tư .

Ồ, Người ốm yếu tâm sự ?

Kiều Nghệ vô tâm, quên hết sạch chuyện xảy ở khu giải trí đó còn một mống, cho nên hề liên tưởng dáng vẻ của Thẩm Chi Hủ với những gì diễn ở khu giải trí.

Cô suy nghĩ một hồi, đó đưa một đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc gò má Người ốm yếu.

Xúc cảm , nhưng cô dám tiếp tục, chỉ chạm một lúc rụt tay về.

Bấy giờ Thẩm Chi Hủ mới hồn , lúc ngước mắt lên, đáy mắt mờ mờ mịt mịt.

“Ngao Ngao?”

Kiều Nghệ giấu bàn tay loạn lưng, ngón tay theo bản năng cọ cọ mấy cái ngón tay mới chạm gò má của .

“Người ốm yếu ơi, đang nghĩ gì thế? Sao tập trung như ?” Cô nghiêng đầu, mái tóc dài rối rơi xuống theo động tác của cô.

“Không gì.” Nói xong, Thẩm Chi Hủ kéo đến bên cạnh , nữa buộc tóc cho cô một cách vụng về.

“A, lỏng một chút, đừng buộc chặt quá.”

Siết da đầu quá chặt sẽ tổn thương đến đường chân tóc!

Bây giờ cô vẫn còn là một đứa trẻ đó, nuôi dưỡng đường chân tóc thật !

Cũng bởi vì thốt lời mà Kiều Nghệ cũng quên mất chuyện hỏi.

.” Dứt lời, động tác tay của Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng hơn chút ít, mất mấy phút mới buộc đuôi ngựa xong cho bé gái , còn quên đưa một cái gương cho cô đỏm dáng một lúc.

Kiều Nghệ vui vẻ nhận lấy gương, soi bản ở bên trong.

Anh cũng nhịn nở nụ , mà khi nhớ đến những gì Cố Hựu Kỳ , nụ lập tức tắt . Anh mím mím môi, như lơ đãng mà lên tiếng: “Hôm nay em dạo khu giải trí xong, ngày mai xem nữa ?”

Kiều Nghệ khựng , hôm nay cô đúng là đàn ông mê mẩn , nhưng khi tỉnh táo cũng nhận thấy nơi đó chẳng chỗ lành gì. Hơn nữa, những đó đến mấy cũng kém hơn Người ốm yếu, cô tội gì một chuyến nữa chứ.

Nghĩ đến đây, cô lắc lắc đầu.

“Không , còn bằng khu giao dịch.”

Vẫn là đồ ăn ở khu giao dịch tương đối hấp dẫn cô.

Thẩm Chi Hủ chẳng hiểu thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng câu lý chẳng sợ “ ai cũng lòng thích cái , hổ cũng dính chặt trong đầu giống như cao dán da trâu, khiến nhất thời cách nào quên .

“Chẳng Ngao Ngao ai cũng lòng thích cái ?”

“Ừ hứ.” Kiều Nghệ lườm : “Người ốm yếu cũng là mà, tại chạy xa như ngắm những thứ phấn son dung tục chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-241.html.]

Phấn son dung tục?

Đây là những thứ lung lung tung gì thế?

Thẩm Chi Hủ suýt chút nữa chọc giận đến bật , nhưng nhiều hơn cả vẫn là thở phào nhẹ nhõm.

“Con nhóc đểu cáng.” Anh cố tình như .

Kiều Nghệ đồng ý với điều , con ngươi cô đảo một vòng cố ý ép giọng, cho giọng điệu vốn mềm mại của trở nên càng uốn éo hơn: “Tại Người ốm yếu như chứ? sai chuyện gì ? chỉ là cho mỗi trai nhỏ một mái ấm mà thôi.”

Cô vốn định đùa giỡn với Người ốm yếu, nhân tiện chọc cho buồn nôn, nào ngờ nào đó tưởng thật, mặt mày thoáng cái tối sầm. Kiều Nghệ thấy sắc mặt của qua cái gương dọa đến run rẩy, gương trong tay cũng suýt chút nữa rớt xuống.

Thẩm Chi Hủ sầm mặt , xoay con hổ trắng nhỏ bớt lo nào đó , để cô đối mặt với . Hai tay hề khách khí mà bưng gò má cô lên, mặc dù tức giận, nhưng sức lực tay vẫn kiềm chế , để cô đau.

“Câu là ai dạy em?”

Còn cho mỗi trai nhỏ một mái ấm cơ đấy?

Cô thật sự vẫn dám lời ha!

Kiều Nghệ sợ hãi, hết sức ấm ức: “Hu hu hu, ai dạy hết, chỉ dạo thuận tiện hóng hớt một chút thôi.”

Lời ngược lừa gạt Người ốm yếu, cô thật sự từng nữ dị năng giả trong đội ngũ của Cố Hựu Kỳ những thứ . Kiều Nghệ cảm thấy thú vị mới ghi nhớ, ai Người ốm yếu phản ứng lớn như .

Tại phần của Cố Hựu Kỳ ?

Thẩm Chi Hủ nổi đóa, cho dù chuyện liên quan đến lắm, nhưng vẫn đội cái nồi lên đầu Cố Hựu Kỳ.

“Sau em đừng bậy vớ vẩn với bọn họ nữa.”

nào !” Kiều Nghệ gỡ hai tay của Người ốm yếu , tuy rằng kinh sợ, nhưng cô vẫn phục mà thẳng đôi mắt đen nhánh mang theo tia tức giận .

Hứ, chỉ đùa một chút thôi, Người ốm yếu giận dữ như thế chứ? Dọa c.h.ế.t hổ !

“Còn bậy ? Giờ cũng học cho mỗi trai nhỏ một mái ấm đấy thôi.” Thẩm Chi Hủ ôm ngực, giọng điệu rõ thái độ.

Kiều Nghệ chút chột , bèn hì hì: “Đó chẳng chỉ đùa thôi ư?”

“Thật ?” Thẩm Chi Hủ liếc xéo cô.

“Tất nhiên .”

Thẩm Chi Hủ tin ngay lập tức, nhưng còn kịp thở phào nhẹ nhõm thì thấy con hổ trắng nhỏ nào đó thầm. Thính giác của , thấy rõ ràng, chỉ cô lẩm bẩm như ...

“Bên ngoài đều là phấn song dung tục, ý ? Với , trai nhỏ hình như cũng thơm tho bằng lông mềm mềm nha.”

Mama của cô chính là một cục lông mượt mà, cô tùy ý ngửi ngửi, mama còn cưng chiều cô, còn săn là động vật biến dị, cần trai nhỏ quái gì? Cô cũng rảnh rỗi sinh nông nổi.

Hơn nữa, loại thượng hạng như Người ốm yếu bày mặt , cô cũng gai mắt những thứ khác đó nha!

Kiều Nghệ bỗng nhiên chút phiền muộn, gu thẩm mỹ của cô đều mama và Người ốm yếu nuôi đến kén chọn , còn thể tìm bạn trai đây?

Thẩm Chi Hủ đương nhiên suy nghĩ thật sự trong lòng Kiều Nghệ. Anh nhớ cô cũng con thật, thể thích ngắm trai cũng là học từ chỗ khác mới cảm thấy thú vị. Có lẽ sở thích chân chính khác với con ...

Còn lông mềm mềm nữa...

Loading...