Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 322

Cập nhật lúc: 2024-08-16 11:49:40
Lượt xem: 224

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa dứt lời, tên đàn ông chuyện chỉ cảm thấy cổ họng đau nhói, m.á.u huyết ấm nóng b.ắ.n tung tóe lên mặt của những xung quanh.

“Lão Vương? lão Vương ?”

“Là ai? Là ai tay?”

Vương Chí Vạn dám tin một đang sống sờ sờ đột nhiên chết, ánh mắt hung bạo của cảnh giác chằm chằm xung quanh, cho đến khi thấy con hổ trắng lớn bên cạnh , trong lòng dĩ nhiên suy đoán.

“Súc sinh! dám g.i.ế.c em của tao! Các em, tay , g.i.ế.c c.h.ế.t tên đàn ông và con súc sinh , còn cô gái thì để !”

Kiều Nghệ bọn họ định gì, nhất thời vô cùng ghê tởm: “Cặn bã!”

Nói xong cô giơ Phản Khúc cung lên, nhanh chóng rút mũi tên xương , nhưng còn đợi cô động thủ, mười lăm vây quanh bọn họ đều lực lượng vô hình nào đó cắt yết hầu, cả co giật vài cái đó ngã xuống.

Động tác của Kiều Nghệ cứng đờ, dù đây là vết tích của Người ốm yếu, song cô cũng kỹ năng g.i.ế.c quy mô lớn của cho chấn động.

“Ngao Ngao sợ ?”

Cùng với giọng trầm ấm dễ đó, Kiều Nghệ cảm thấy lưng nóng bừng, rơi một cái ôm quen thuộc.

Thẩm Chi Hủ tức giận , những tên dám thèm bảo bối của , còn cô bằng ánh mắt ghê tởm, kìm cơn tức giận trong lòng, lưỡi đao gian hiện , g.i.ế.c hết mấy tên khốn nạn .

Chỉ là khi thấy Kiều Nghệ cứng đờ tại chỗ, mới ý thức kích động , cũng khi cô thấy g.i.ế.c tàn nhẫn như sợ ,

“Không sợ.”

Trong lòng Thẩm Chi Hủ nhẹ nhõm hẳn, cằm cọ nhẹ lên đỉnh đầu cô.

Gò má Kiều Nghệ đỏ bừng, vội vàng rời khỏi vòng tay của Người ốm yếu.

Ây da, ý nghĩ của cô sai lệch , cô cứ cảm thấy hành động của Người ốm yếu quá ái thế?

Kiều Nghệ lắc lắc đầu, để cho bản nghĩ đến mấy chuyện phức tạp , cô định hỏi: “Những thế nào đây?”

“Để xử lý.” Thẩm Chi Hủ dừng một lúc: “Em săn bắt với Đại Bạch .”

“Ngao?”

thể tìm các em, nhanh .”

Kiều Nghệ do dự, nhưng thấy hổ sắp đợi , cô chỉ đành gật gật đầu.

Thẩm Chi Hủ yên tại chỗ, khi đưa mắt bọn họ rời , mới đào tinh hạch của mấy lên, đợi đến khi đến mặt của Vương Chí Vạn, đôi mắt đen của như nhuộm bởi màu máu, để lộ một màu đỏ tươi dữ tợn.

“Thế nào, bên phía Vương Chí Vạn đưa tin đến ?”

Chung Tâm Di trở về từ bên ngoài, bà xuống chiếc ghế sô pha thần kỳ nghịch móng tay .

“Bà Đường, bên phía đội trưởng Vương vẫn truyền tin đến.” Người trả lời Chung Tâm Di là một đàn ông trung niên bốn mươi lăm tuổi.

“Lũ ăn hại!”

Cả một buổi tối, Vương Chí Vạn còn truyền tin đến, tiểu đội Ngân Sa của bọn chúng ăn sạch đấy chứ?

Chung Tâm Di càng nghĩ càng tức, bà dứt khoát lên lầu, định ngâm bồn để xoa dịu tâm trạng.

khi mở cửa phòng, bật đèn lên, bà liền thấy một cái đầu m.á.u chảy đầm đìa treo trần nhà, Chung Tâm Di sợ đến mức suýt chút nữa ngã xuống sàn, bà hoảng sợ thét lên một tiếng chói tai, sàn nhà vẫn còn đọng vũng nước màu vàng.

Người đàn ông trung niên thấy tiếng chạy lên, thấy cái đầu m.á.u me be bét cũng thoáng giật , khi ông rõ ngũ quan của cái đầu đó, mắt thiếu chút nữa tối sầm .

“Vương, Vương Chí Vạn, đây chính là Vương Chí Vạn!”

***

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-322.html.]

Khi Đường Thế Hằng trở về, vợ của ông là Chung Tâm Di cũng chào đón giống như ngày thường, khắp phòng khách thấy bóng dáng của bà . Ông quen, lông mày nhíu , quản gia từ lầu xuống thấy ông như là gặp cứu tinh, vội vàng chạy tới.

"Ông chủ!"

"Chuyện gì xảy ?" Đường Thế Hằng ít khi thấy quản gia như thế , lông mày nhíu thành một ngọn núi nhỏ: "Bà chủ ?"

"Bà, bà chủ ốm..."

"Bị ốm ư?" Động tác của Đường Thế Hằng khựng : "Buổi sáng còn , buổi tối ốm ? Mời của trạm y tế tới khám xem thế nào ?"

"Vẫn ạ."

Quản gia thấy Đường Thế Hằng nhấc chân lên thì cũng nhắm mắt đuổi theo.

Điều khỏi Đường Thế Hằng liếc mắt . Lúc ông định hỏi quản gia gì thì thấy mặt quản gia hiện lên một tia e ngại, ngập ngừng mở miệng.

"Ông, ông chủ, bà chủ cũng ở phòng ngủ chính mà ở trong căn phòng bên cạnh ạ."

"Làm thế? Phòng ngủ chính ngủ chạy tới phòng cho khách gì?"

"Phòng ngủ chính xảy chuyện..."

Trong giọng trầm thấp của quản gia mang theo sự hoảng sợ rõ ràng, Đường Thế Hằng cũng ý thức "xảy chuyện" chắc chắn là chuyện cực kỳ lớn. Ông sải bước đến phòng ngủ chính, một cái đầu lâu đẫm m.á.u và dữ tợn bất thình lình đập tầm mắt của ông khi cánh cửa mở .

Con ngươi Đường Thế Hằng co , suy cho cùng gặp nhiều sóng to gió lớn ở tận thế nên hề cái đầu lâu hù dọa. Ông bình tĩnh cơn hoảng loạn, cẩn thận đánh giá mặt của đầu lâu.

"Đây là... Vương Chí Vạn?"

Đường Thế Hằng nhớ , là đội trưởng của tiểu đội Ngân Sa, ở trong căn cứ Đông Nam nổi tiếng là hạng chỉ cần cho tinh hạch thì chuyện gì cũng thể giúp bạn giải quyết.

Thời gian gần đây, hình như bám víu vợ của , Chung Tâm Di.

"Vâng, đây chính là đội trưởng Vương Chí Vạn."

"Rốt cuộc xảy chuyện gì, ông ."

Quản gia là của Chung Tâm Di nên đương nhiên dám hết, chỉ dè dặt : "Ông chủ, cũng rõ lắm, chỉ là hôm nay bà chủ về thì lầu truyền đến một tiếng thét chói tai. vội vàng chạy lên thì thấy cảnh . Bà chủ cũng dọa sợ mà đổ bệnh, bây giờ đang nghỉ ngơi ở phòng cho khách."

Đường Thế Hằng im lặng, đây nhất định là trả thù Chung Tâm Di, còn đó là ai...

Không cần suy nghĩ nhiều, trong lòng Đường Thế Hằng hiện lên một cái tên, mặt hiện lên một tia phức tạp: "Đi thôi, , mau xử lý cái đầu , xui xẻo!"

Nói xong, ông cởi cúc áo khoác về phía phòng cho khách.

Quản gia theo mà kiên trì xử lý đầu của Vương Chí Vạn.

Trong căn phòng rộng rãi thoáng đãng, một phụ nữ sắc mặt tái nhợt, cả yếu ớt đang dựa ở đầu giường. Cạch một tiếng, chốt cửa ai đó vặn , tiếng bước chân quen thuộc truyền đến. Đôi mắt xinh lập tức hiện lên một tầng sương mù nhanh chóng hóa thành nước mắt và rơi xuống.

"Thế Hằng, Thế Hằng..."

Đường Thế Hằng hiếm khi thấy vợ yếu ớt như , đôi mắt khỏi hiện lên sự lo lắng. Ông bước nhanh tới và cầm lấy tay của bà , cảm giác lòng bàn tay lạnh buốt, ông khựng : "Sao tay lạnh thế ?"

"Không vấn đề gì lớn..." Chung Tâm Di thuận thế tới gần n.g.ự.c của Đường Thế Hằng.

"Anh quản gia kể chuyện hôm nay ."

Trong lòng Chung Tâm Di khẽ động, đang định tố cáo thì lời của Đường Thế Hằng ngay đó cho sắc mặt bà cứng đờ.

"Có em sai Vương Chí Vạn chuyện gì nên mới trả thù đúng ?"

Giọng của Đường Thế Hằng bình tĩnh, nhưng cả hai sống chung nhiều năm nên Chung Tâm Di đây là điềm báo ông đang nổi giận, bà vội vàng yếu ớt : "Không , ! Thế Hằng, em giải thích. Em chỉ, em chỉ bảo Vương Chí Vạn mời Chi Hủ, xin Hạo Nguyên. Thời gian Hạo Nguyên đau khổ, em thể thằng bé khó chịu như đúng ?"

Quả nhiên...

Đường Thế Hằng híp mắt : "Không đơn giản chỉ là chuyện đúng ?"

Nếu chỉ là như thì Thẩm Chi Hủ sẽ dùng loại cách thức cực đoan để trả thù Chung Tâm Di.

Loading...