Thấy năng thản nhiên như , Tô Ý nhất thời tìm lý do gì để từ chối.
[Chẳng lẽ thật sự là nghĩ nhiều ?]
[Chẳng lẽ thật sự chỉ vì quan tâm hai đứa nhỏ nên...
Được ! Nói cũng lý!]
Tô Ý dừng một chút mím môi : "Vậy Chu đoàn trưởng, chìa khóa dùng xong chứ?"
Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: " để bàn phòng khách , vốn định bảo Tiểu Vũ ngày mai mang cho cô, lát nữa về thì nhớ lấy ."
Tô Ý: Được ! Thật sự là cô nghĩ nhiều !
Tô Ý xoay định , đột nhiên thấy Chu Cận Xuyên phía lên tiếng: " , ký túc xá của cô bịt kín mít, buổi tối khi ngủ nhất định tắt lò than , nếu ngộ độc khí than thì chuyện đùa ."
DTV
Tô Ý vội vàng gật đầu cảm ơn, cầm chìa khóa chuồn mất.
Chờ cô , Chu Cận Xuyên lúc mới đặt cuốn sách binh pháp trong tay xuống lặng lẽ dậy khóa cửa.
Từ khi trong ký túc xá lò than, Tô Ý cảm thấy chất lượng cuộc sống của nâng cao đáng kể.
Không chỉ trong phòng trở nên ấm áp hơn nhiều.
Mà lúc uống nước nóng cũng cần chạy phòng nước nóng ngoài nữa.
Ngoài đun nước nóng, Tô Ý còn mua thêm một cái nồi nhỏ, bình thường tan về sẽ ninh một ít chè ngọt, cháo bát bảo trong phòng.
Bản cô còn mua men rượu về tự một thau lớn rượu nếp than, nhân tiện chia cho chị Diêu và chị Trịnh một ít.
Rượu nếp than kết hợp với trứng gà luộc lòng đào đúng là tuyệt phối, mùa đông uống một bát chỉ ấm bụng mà còn bổ khí huyết.
Có lúc Tô Ý bữa sáng cứ thế ăn một bát là xong.
Ăn đồ ngọt nhiều, cuộc sống cũng theo đó mà trở nên ngọt ngào hơn, thoải mái đến mức cô cũng lười ngoài.
Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn hễ rảnh rỗi là thích chạy sang đây.
Chỉ điều, hai đứa nhỏ thích uống sữa bột mạch nha mà Chu Cận Xuyên mua cho lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-141.html.]
Ngược , hai đứa thích ăn những món Tô Ý nấu hơn.
Cuối cùng, phần lớn đều bụng cô hết.
Trời càng ngày càng lạnh, áo len của Tô Ý cũng đan xong.
Còn chỉ khăn quàng cổ là đơn giản nhất.
Tô Ý định đan cho và hai đứa nhỏ mỗi một chiếc màu đỏ, xem như là điểm thêm một chút sắc màu rực rỡ cho mùa đông Tây Bắc.
Diệp Tiểu Vũ thấy cô đan ba chiếc, ý định đan thêm cho Chu Cận Xuyên một chiếc, bèn chủ động xin học đan.
Tô Ý khó hiểu: "Em học cái gì?"
Diệp Tiểu Vũ vẻ mặt đáng thương: "Chúng em sắp khăn quàng cổ mới , chỉ còn mỗi chú Chu là , em thấy chú thật đáng thương em đan cho chủ một chiếc."
Tô Ý thật ngờ đến chuyện : "Chu đoàn trưởng thắt khăn quàng cổ ?"
Mỗi gặp , cô đều thấy mặc ít, hình như hề sợ lạnh.
Rất khó tưởng tượng dáng vẻ quàng khăn choàng.
đứa nhỏ hiếm khi "hiểu thuận" như , Tô Ý ủng hộ, tìm kim đan và len cho bé, còn kiên nhẫn dạy bé cách đan.
Để tránh đan trùng màu, Tô Ý đặc biệt đưa cho Diệp Tiểu Vũ cuộn len màu xám còn sót lúc đan áo len của .
Dù áo len của cô mặc bên trong cũng cơ hội thấy, sẽ ngại ngùng.
Diệp Tiểu Vũ cầm hai que đan, bắt đầu đan một cách đầy hứng khởi.
mà dù Tô Ý dạy thế nào, bé đan cong queo thì là cuộn chặt hết cả .
Thấy bé tháo đan ba bốn , Tô Ý thật sự nhịn nữa.
"Thôi , Tiểu Vũ, em để đó , đợi chị đan xong cái sẽ đan giúp em, đến lúc đó em cứ là em tặng, dù tâm ý là như ."
Diệp Tiểu Vũ cũng sớm kiên trì nổi nữa.
Thấy Tô Ý đồng ý, vui vẻ tháo hết chỗ đan .