Chỉ thấy trên chiếc xe chất đầy đủ loại hàng hóa, bao gồm thực phẩm, quần áo và mọi thứ, bày la liệt.
Giống như là một siêu thị mini di động vậy.
Trên xe có một chàng trai trẻ tuổi đang đứng rao hàng rất nhiệt tình.
Nhìn thấy Tô Ý đang xem hàng, liền nhảy xuống xe đi về phía cô: "Cô gái muốn mua gì?"
Vừa dứt lời, nhất thời sửng sốt.
Mặc dù Tô Ý đang quàng khăn, chỉ lộ ra đôi mắt.
Nhưng đôi mắt ấy thực sự rất đẹp, giống như mặt hồ đóng băng vào mùa đông, trong veo như ánh nước ẩn chứa bên trong.
Ánh mắt Tô Ý tập trung vào hàng hóa trong xe, lại không để ý đến anh ta.
Cô chỉ tò mò hỏi: “Mấy món đồ này của anh không thường thấy, anh là người phương Nam à?”
Chàng trai nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên: "Cô gái, chị thật tinh mắt! Những thứ này tôi mới từ phương Nam mang về ngày hôm qua, vẫn còn nóng hổi đó!"
Tô Ý thấy anh ta cứ một chút là gọi cô gái, không khỏi cau mày nói: "Xưng hô này anh cũng được từ phương Nam à?"
Tô Ý thấy anh ta dường như đã quen với việc đi từ nam ra bắc, có chút gì đó lưu manh.
Khi cười lên, cũng là dáng vẻ cười cợt nhả không thôi.
Cô lập tức không muốn mua.
Vừa quay người lại đã thấy đối phương vội vàng nghiêm mặt nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi nhất thời không tỉnh táo.
Đồng chí cứ xem lại đi.
Những thứ này của tôi có đều là đồ tốt, giá cả cũng phải chăng.”
Tô Ý thấy anh ta thu lại nụ cười cợt nhả, trông bình thường hơn không ít, thái độ của cô cũng dịu một chút.
Công thêm, những thứ trên chiếc xe đó quả thực tốt hơn nhiều so với những gì cô nhìn thấy ở hợp tác xã cung tiêu ở huyện thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-176.html.]
Lập tức chọn ra một số vật dụng cần thiết hàng ngày như chậu rửa mặt, bồn ngâm chân, khăn lông, xà phòng, gương, bình giữ nhiệt các kiểu.
Cô dự định thả những thứ này vào trong không gian và mang chúng ra ngoài khi trở về thôn.
Bằng không lấy tính tình của gia đình nguyên chủ, bọn họ chắc chắn sẽ không chuẩn bị những thứ này cho cô.
DTV
Sau khi mua đồ dùng cho bản thân, Tô Ý thấy giá cả quả thực khá phù hợp nên động tâm nghĩ đến việc tích trữ một ít hàng vào trong không gian.
Đến lúc về quê, nếu có cơ hội, cô có thể lấy ra rồi mở một sạp hàng trong huyện, nói không chừng sẽ kiếm được bộn tiền.
Suy cho cùng, giao thông ở quê rất bất tiện nên các loại hàng hóa đều khan hiếm.
Cô không đủ khả năng mua mấy món lớn nên cô tập trung toàn bộ sự chú ý vào những món hàng nhỏ.
Đặc biệt thích hợp bán hàng tại các hội chợ vào dịp Tết.
Tô Ý cầm lấy một túi hạt dưa nhìn một cái, trong lòng cảm thấy có chút thú vị.
Ở nơi này, phần lớn hạt dưa đều được bán với số lượng lớn, hương vị chỉ có duy nhất vị nguyên bản.
Không giống như những thứ trên xe của anh ta, chúng không chỉ được đóng gói trong gói mà còn có nhiều hương vị.
Thấy Tô Ý có hứng thú, chàng trai lập tức mở một gói ra: "Đồng chí, đồng chí có thể nếm thử xem có ngon không rồi mua."
Tô Ý nghe xong liền nếm thử một miếng, cảm thấy khá ngon nên hỏi: "Hạt dưa bán thế nào?"
“Hai hào một gói.”
Tô Ý lại đưa mắt chú ý sang khu vực băng đô, nhìn thấy một dãy dây buộc tóc, kẹp tóc và băng đô đủ màu sắc rực rỡ treo trên đó.
Lúc trước, cô đi mua cho Noãn Noãn cũng chưa bao giờ nhìn thấy những kiểu dáng này.
Ngoài ra còn có những chiếc dây buộc tóc bằng khăn lụa với nhiều màu sắc tươi sáng cũng rất đẹp mắt.
Cô đều hỏi giá từng cái một.
Coi như không đắt, cái rẻ nhất chỉ có một hào, cái đắt nhất không quá năm hào.
Tô Ý nhìn kỹ món đồ, hỏi giá tiền, trong lòng có tính toán, sau đó nhìn chàng trai kia hỏi: "Nếu tôi muốn lấy hàng từ chỗ của anh và bán ở nơi khác, liệu có rẻ hơn không?".