Tô Ý vội vàng đến gõ cửa kính xe: "Đoàn trưởng Chu, còn ở đây? Chẳng lẽ tối qua về?"
Vốn dĩ Chu Cận Xuyên ngủ sâu, mãi đến khi trời sáng mới yên tâm nhắm mắt một lát, thấy giọng cô là tỉnh ngay lập tức.
"Em tới , vốn dĩ định , nhưng nghĩ muộn quá , lái xe ban đêm an nên ."
Tô Ý khó hiểu: "Vậy thuê phòng để ngủ?"
Chu Cận Xuyên , gì, cúi đầu đồng hồ: "Vẫn còn kịp ăn bữa sáng, khi ăn xong đưa em đến nhà ga."
Nói , định mở cửa xe bước xuống.
Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm cũng ngờ Chu Cận Xuyên ở đây canh giữ suốt đêm.
Trên mặt hai đều mang vẻ ngạc nhiên.
Đặc biệt là Bạch Nhược Lâm, cô vẫn còn ôm một chút ảo tưởng cuối cùng với Chu Cận Xuyên.
Cho rằng dù cũng sẽ độc mãi, chờ tìm cơ hội tiếp cận cũng muộn.
Đời còn dài, ngày còn dài.
Làm Chu Cận Xuyên của kiếp giống như biến thành một khác, từ một vốn dĩ thờ ơ với chuyện tình cảm, mà canh giữ suốt đêm lầu vì Tô Ý.
Phát hiện khiến nội tâm của Bạch Nhược Lâm vô cùng hoảng hốt, chỉ thấy cô cứ chằm chằm hai , chịu rời bước.
Cuối cùng, Tần Vân Phong nổi nữa, lúc mới kéo cô rời .
Nhìn thấy quầng thâm mắt Chu Cận Xuyên, nhớ đến những lời Tần Vân Phong , Tô Ý lập tức đoán phần nào câu chuyện.
Trong lòng cũng lập tức dâng lên một cảm xúc khó tả.
[Trời lạnh như , chẳng lẽ thật sự canh giữ cho suốt đêm ở lầu?]
Nghĩ đến đây, cổ họng cô khẽ nghẹn : "Anh sợ cảm lạnh ?"
Chu Cận Xuyên mím môi : "Vừa trong xe một chiếc áo khoác quân đội, đắp tạm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-183.html.]
Tô Ý gật đầu: "Lấy mặc , sáng sớm vẫn còn lạnh lắm."
Chu Cận Xuyên ngoan ngoãn mở cửa xe, lấy chiếc áo khoác quân đội mặc .
Hai tìm một quán ăn sáng gần đó ăn sáng.
Trong lòng Tô Ý áy náy, sợ thức cả đêm như sẽ bệnh, nên nhân lúc dậy rót nước nóng, cô lén nhỏ bát vài giọt nước linh tuyền.
Ăn sáng xong, thấy khuôn mặt chút tiều tụy của Chu Cận Xuyên khôi phục vẻ tinh thần như thường, Tô Ý mới yên tâm.
"Đoàn trưởng Chu, ăn sáng xong về luôn ! Nhà ga ở ngay gần đây, mấy bước là tới ."
Chu Cận Xuyên ngoài cửa sổ: "Bên ngoài tuyết rơi , đường trơn, là lái xe đưa em đến đó, cũng mất nhiều thời gian."
Tô Ý ngẩng đầu lên , quả nhiên thấy những bông tuyết đột nhiên rơi xuống ở bên ngoài.
"Vậy cũng !"
Hai ăn sáng xong, lên xe, chậm rãi về phía nhà ga.
Vừa đến nhà gà, Tô Ý chủ động : "Anh đừng xuống xe, tự ."
Chu Cận Xuyên cũng những hành động của hai ngày nay phần quá nhiệt tình, cũng sợ Tô Ý nhất thời khó tiếp nhận, sẽ phản tác dụng, nên đành kìm nén ý định xuống xe, cởi chiếc áo khoác quân đội đưa cho cô: "Cũng , tiễn em nữa, em mặc áo , tuyết rơi lạnh lắm."
"Nếu em mặc, sẽ xuống xe tiễn em lên tàu."
"Còn nữa, đây là mấy cái bánh bao và trứng gà lúc nãy bảo ông chủ gói , em đem theo ăn đường."
Tô Ý hiếm khi thấy nhiều như , cũng hiếm khi rề rà chậm chạp như .
Nếu còn tiếp tục từ chối, e là sẽ muộn giờ lên tàu.
Nghĩ , cô dứt khoát nhận lấy chiếc áo khoác quân đội, ôm lòng, đó xách theo túi đồ mà Chu Cận Xuyên mua xuống xe.
DTV
"Đoàn trưởng Chu, tạm biệt , lái xe cẩn thận nhé!"
Chu Cận Xuyên cô thật sâu: "Biết , việc gì nhất định gọi điện thoại cho về, Tiểu Vũ và Noãn Noãn chắc chắn sẽ nhớ em."