Người nhà họ Tô chỉ kết quả, Tần Vân Phong chống lưng, chừng bọn họ sẽ giở trò gì đó với cô.
Còn nhà họ Tần lẽ cũng chẳng khá hơn là bao, đến lúc đó sẽ trò để xem.
Nghĩ , Tô Ý quyết định, khi xuống tàu, cô sẽ đến huyện chơi một vòng, để Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm trở về đánh trận đầu, cô chắn một đợt sóng .
Đợi đến khi trong nhà náo loạn lên , cô sẽ thong thả trở về.
…..
Tàu đến huyện lúc gần trưa.
Trước khi xuống tàu, Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm đến lấy hành lý với vẻ mặt u ám.
Tô Ý cố tình đợi hai bọn họ xuống tàu , đó mới chậm rãi về phía cổng nhà ga.
Nào ngờ khỏi nhà ga, cô thấy Tần Vân Phong đang đợi .
"Tô Ý, chúng cùng bắt xe về nhà nhé!"
Tô Ý mỉa mai: "Hai về , đói bụng, ăn cơm xong về ."
Tần Vân Phong mím môi: "Người trong nhà đều đang đợi, về nhà ăn cũng như mà?"
Tô Ý cạn lời một cái: "Tần Vân Phong, cảm thấy nhà sẽ để dành cơm cho ? Còn nữa, chắc về đến quê hương bắt đầu nhớ đến tình cũ đấy chứ? Anh tuyệt đối đừng mơ!"
Nói xong, Tô Ý chỉ chờ Bạch Nhược Lâm tay.
Quả nhiên, Bạch Nhược Lâm ở phía dựng lỗ tai lên thấy cuộc trò chuyện của hai , lập tức chạy như bay đến: "Tần Vân Phong, ý gì? vượt đường xa xôi theo về đây kết hôn, mà ở đây lôi lôi kéo kéo phụ nữ khác?"
"Cô về thì , chúng về !"
Tần Vân Phong thấy , đành theo Bạch Nhược Lâm trở về .
Nhìn bóng lưng hai , Tô Ý hô một câu: "Nhắc nhở hai , về nhà lời nào nên , lời nào nên hãy cân nhắc cho kỹ, nếu để về đến nhà mà thấy bịa đặt, sẽ mang tờ giấy hủy hôn đến từng nhà để cho rõ ràng."
Nghe Tô Ý , bước chân hai khựng .
"Tô Ý, em yên tâm, chuyện vốn dĩ của em!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-187.html.]
"Tốt nhất là như !"
Nói xong, Tô Ý thẳng đến nhà hàng quốc doanh lớn nhất huyện, gọi một bát mì bò hầm.
Trong lúc đợi mì, cô gọi thêm hai mươi bánh bao thịt, hai mươi bánh bao chay và mười phần bánh chẻo mang về.
Không vì chuyện gì khác, chỉ sợ về đến nhà sẽ cơm ăn.
May mà khi , cô luộc sẵn một nồi trứng gà, bây giờ cất trong gian vẫn còn nóng hổi.
Chuyện ăn uống lo.
Ăn xong, Tô Ý xách đồ tìm một chỗ vắng vẻ, cất hết đồ ăn gian.
Sau đó hỏi thăm dân địa phương xem chợ Tết của huyện năm nay ở , thẳng đến đó.
Đến phố bán đồ Tết, quả nhiên là đông như nêm cối.
Không chỉ bán hàng mà còn biểu diễn xiếc khỉ, cắt tóc, vô cùng nhộn nhịp.
Tô Ý tìm một chiếc xe ba bánh đang chờ chở hàng ở đầu chợ, đưa đến một con hẻm nhỏ, kéo đồ của .
Tìm một chỗ trống để dỡ hàng, đó mới bắt chước rao hàng:
"Chuối thơm ngọt đây, cả huyện chỉ một bán, mua là lãi!"
DTV
"Hạt đưa rang nóng hổi, ngọt, mặn đủ loại..."
"Dây cột tóc mới nhất từ Dương Thành, mua về tặng vợ, tặng con gái nào..."
Tô Ý mặt dày rao hàng vài tiếng, nhanh đó ít vây quanh.
Thứ nhất là vì hàng hóa của cô khá mới lạ, ít thấy.
Thứ hai là vì đều thích xem náo nhiệt.
Mua thì cũng đến xem cho .
"Đồng chí, chuối bán thế nào? Có ngọt ?"
Tô Ý rạng rỡ, bóc vỏ một quả chuối, dùng d.a.o cắt thành từng miếng nhỏ: "Chuối nhà chúng mới chuyển từ miền Nam đêm qua, bao chín bao ngọn, ngọt lịm, hơn nữa còn mềm dẻo ngon miệng."