Tần Vân Phong lập tức đỏ hoe mắt: " chuyện em đẩy xuống sông, hề , nếu , tuyệt đối sẽ để bọn họ như ."
Tô Ý lạnh, mỉa mai: "Bây giờ đấy? Anh định gì? Anh thể về g.i.ế.c ? Hay là đánh bà một trận? Hay là chuẩn tố cáo bà ?"
Tần Vân Phong á khẩu: "Chẳng lẽ thể bồi thường theo cách khác ?"
"Được thôi!" Tô Ý nhếch mép: "Bây giờ về đẩy xuống sông, sẽ tha thứ cho , thế nào?"
Tần Vân Phong sững sờ, ngây Tô Ý.
Giống như từng quen phụ nữ .
Thấy ngẩn , Tô Ý cũng lười nhảm, thẳng lên núi.
Đến lưng chừng núi, Tô Ý tìm thấy mấy cái bẫy đào sẵn.
Cô nhỏ mỗi cái bẫy một giọt nước linh tuyền, đó trèo lên cây đợi.
Mấy phút , những cái bẫy bắt đầu náo nhiệt.
Tô Ý xuống, thỏ, gà rừng, từng đàn, từng đàn như phát điên nhảy bẫy.
Tô Ý vội vàng niệm "thu", quả nhiên những con vật đang giãy giụa trong bẫy biến mất.
Thu ba đợt, Tô Ý cảm thấy cũng đủ .
Không thể để chúng tuyệt chủng ngay lập tức .
Cô định xuống núi.
Nào ngờ, trong rừng bỗng truyền đến tiếng động lớn hơn, đó, mấy con quái vật đen sì chạy đến.
Tô Ý kỹ, là lợn rừng! Tô Ý sợ loài vật , dám lâu.
Cô nhắm mắt, thu hết chúng gian.
Thu xong, Tô Ý chui gian để xem.
May mà những con vật , dù sống chết, đều ngoan ngoãn im một góc trong gian, chạy lung tung.
Miễn là chúng chạy lung tung phá phách là .
Thấy lũ động vật thật đáng thương, Tô Ý thu gian một mảnh đất rừng sâu.
Coi như là cho chúng một nơi ở tạm thời.
Xong xuôi, Tô Ý thấy mặt trời lên cao, định xuống núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-207.html.]
Đến chân núi, cô bỗng nhiên thấy hai con gà rừng cô ném xuống lúc nãy đang đám lá rụng.
Tô Ý do dự nhặt hai con gà lên, thịt là vô tội, nhặt thì uổng.
Về đến nhà, bước sân, cô thấy Trương Quế Lan đang bưng cơm từ nhà bếp phòng khách.
Nhìn thấy Tô Ý về, bà mỉa mai: "Ồ, sáng sớm chạy , giờ mới đường về ăn cơm ? Bọn tao cứ tưởng mày c.h.ế.t ở ngoài , nấu cơm cho mày !"
Bây giờ, Tô Ý miễn dịch với những lời của Trương Quế Lan.
Thậm chí thể tự động bỏ ngoài tai.
Cô thẳng bếp.
Thấy phớt lờ, Trương Quế Lan tức giận dậm chân: "Mày đó cũng tìm gì ăn !"
DTV
Dù gạo, mì trong bếp cũng bà cất phòng, cứ để cô tìm.
Vào bếp, Tô Ý đổ hết nước nóng trong nồi để nhổ lông gà.
Sau đó, cô nhanh chóng sạch, chặt gà.
Tô Nhị Cường đang cầm bánh ngô, tò mò thò đầu ngoài thử: "Con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó đang gì trong bếp ? Sao ồn ào thế?"
Trương Quế Lan hừ lạnh: "Ai nó giở trò gì, dù trong bếp cũng gì ăn, kệ nó gì thì , chúng cứ ăn cơm của chúng ."
Tô Tam Hổ bĩu môi: "Mẹ, bao giờ nhà mới gói bánh bao nhân thịt ăn? Con thèm c.h.ế.t mất, bụng con chẳng chút mỡ nào."
Trương Quế Lan tức giận trừng mắt con trai: "Ăn, ăn, ăn, bây giờ nhà đang như thế nào, con ?"
Tô Nhị Cường mím môi: "Tiền từ thủ đô gửi đến ?"
Trương Quế Lan ngoài, thấy động tĩnh gì, sang Tô Hưng Phát: “Chiều nay, ông huyện kiểm tra xem, chắc là tiền đến , nếu thì mua mấy cân thịt về."
Nói xong, mấy cúi đầu gặm bánh ngô.
Mặc dù ai than phiền như Tô Tam Hổ, nhưng mấy ngày ăn bánh ngô, quả thật là thèm thịt đến chết.
Bọn họ chỉ mong tiền để mua thịt về ăn cho đỡ thèm.
lúc đang ăn bánh ngô, tưởng tượng đến cảnh ăn thịt, thì từ nhà bếp bỗng truyền đến một mùi thơm ngào ngạt.
"Có mùi thịt!"
"Con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó lấy thịt? Con xem thử."
Thấy , Tô Hưng Phát quát: "Ngồi xuống, vội gì? Bây giờ còn chín, lát nữa nó dám bưng đây ?"
Tô Tam Hổ nghi ngờ ba một cái, đó vứt bánh ngô xuống, ngoan ngoãn đợi Tô Ý mang thịt cho ăn.