Ai ngờ Tô Ý mỉm : "Mặc váy ở quán cơm tiện lắm, thôi khỏi mua."
Chu Cận Xuyên quanh một vòng, chỉ chiếc váy ma-nơ-canh: "Mua hai bộ , ngày thường ở nhà hoặc ngoài đều thể mặc."
Chu Cận Xuyên dứt lời, bán hàng như bừng tỉnh, vội vàng lấy mấy bộ váy cho Tô Ý xem.
Tô Ý đành chọn thử, cuối cùng chọn một chiếc đầm liền màu vàng nhạt kiểu dáng đơn giản mà thanh lịch, lấy thêm một bộ gồm áo sơ mi trắng và chân váy đen chấm bi trắng, là hai món đồ mặc cả .
Mua sắm xong, Tô Ý thấy cũng kha khá , bèn đề nghị ăn cơm.
Mấy xuống tầng một, liền thấy đông đang vây quanh quầy giày da, là mẫu mới nhất mới về.
Tô Ý liếc mắt một cái, liền thấy một đôi giày búp bê màu đỏ, hợp với chiếc váy công chúa Noãn Noãn đang mặc, bèn kéo con bé đến xếp hàng.
Bên , Chu Cận Xuyên và Diệp Tiểu Vũ mang đồ mua xe, lúc thì thấy hai đang xếp hàng.
DTV
Tô Ý vội vàng vẫy tay về phía hai : “Hai xem thử hai đôi đôi nào hơn?"
Diệp Tiểu Vũ hì hì: “Đều , nhưng mà chân Noãn Noãn mũm nên mua loại mũi tròn thì hơn."
Diệp Noãn Noãn bĩu môi hừ một tiếng.
Tô Ý : “Ở đây cũng giày nam, tiểu Vũ mua ?"
Diệp Tiểu Vũ vội xua tay: “Em giày da , thì lúc chạy ở trường sẽ nhanh , thím mua cho , em thấy các cô đường giày lắm."
Chu Cận Xuyên cũng phụ họa: “Mua một đôi giày cao gót , hợp với váy mới mua lắm."
Tô Ý theo hướng ngón tay , thấy một đôi giày gót nhọn, vội vàng lắc đầu: “Em giày cao quen.”
Nói xong, cô nghiêm túc chọn một đôi giày đế thấp mũi vuông bên cạnh: “Hay là đôi ?"
Chu Cận Xuyên cúi đầu thoáng qua, liền khen cô tinh mắt, đó định lấy ví trả tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-315.html.]
Vừa mua sắm một đường, đều là Chu Cận Xuyên trả tiền.
Ngày thường cũng để ý đến chuyện tiền nong, nào ngờ tiền hết nhanh như .
Số tiền còn đủ để mua hai đôi giày.
Cũng chẳng trách, từ ngày hai ở bên , Chu Cận Xuyên liền đưa hết tiền bạc cho Tô Ý.
Cách đây lâu mới nhận một khoản tiền thưởng cũng đưa hết cho cô.
Trên chỉ còn tiền sinh hoạt phí của một tháng, đủ để mua nhiều đồ như .
Nhân viên thu ngân thấy vẻ mặt vẻ giống như là mang tiền, liền hỏi: “Quên mang tiền ?"
Chu Cận Xuyên ngượng ngùng mím môi, đó cầu cứu về phía .
Tô Ý lập tức hiểu , vội vàng tiến lên thanh toán.
Cô bán hàng tủm tỉm hai , in hóa đơn : “Nhà cũng là quản tiền, , đàn ông đều đưa tiền cho vợ quản lý."
Bên cạnh liền tiếp lời: “Chuẩn đấy, đàn ông mà tiền trong tay là là ai nữa."
Lại nhân cơ hội lên lớp gia chánh: “Cô xem kìa, chồng trai lịch sự, còn đưa hết tiền cho vợ giữ, như cái ông nhà , suốt ngày chỉ lo ăn với chơi."
Tô Ý xong mấy câu, mặt đỏ bừng.
Cô vội vàng đưa hóa đơn cho Chu Cận Xuyên lấy giày, còn thì kéo Noãn Noãn ngoài.
Ra khỏi cửa hàng bách hóa, Tô Ý vội vàng đưa ví tiền cho Chu Cận Xuyên: “Là em sơ suất, quên mất còn nhiều tiền, cũng , em mua đồ cho khác mà cũng giành trả tiền, tiền sinh hoạt với tiền thưởng cứ giữ lấy mà tiêu."
Chu Cận Xuyên cong môi, ý vị thâm trường : “Không , ngày thường cũng chẳng tiêu gì, cùng lắm thì ngoài hỏi em là ."
Nói , Chu Cận Xuyên nhận ví tiền, lấy mấy tờ, còn đưa hết cho Tô Ý: “Em cầm lấy , cần xin."