Bản thân Chu Cận Xuyên cũng chưa xem bộ phim này, chỉ nghe người bán vé nói là trẻ em có thể xem được, hơn nữa nội dung phim là về tình thân.
Nào ngờ, khi bộ phim kết thúc, cả Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn đều khóc nức nở.
Mặc dù Diệp Noãn Noãn chưa hiểu hết nội dung phim, nhưng cô bé chỉ nghĩ đến việc cô em gái trong phim phải mất bao nhiêu năm mới tìm được anh trai, liền cảm thấy đau lòng.
"Anh em ruột thịt đứng trước mặt mà sao lại không nhận ra chứ?"
Tô Ý cũng rưng rưng nước mắt, nhưng cô vẫn mỉm cười an ủi cô bé: “Bởi vì khi xa nhau, cô em gái còn quá nhỏ, không nhớ rõ cũng là điều bình thường"
Diệp Noãn Noãn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiểu Hoa thật đáng thương, con sẽ luôn nhớ rõ anh hai trông như thế nào."
Diệp Tiểu Vũ cũng gật đầu lia lịa: “Anh hai cũng sẽ luôn nhớ rõ Noãn Noãn, cho dù có bị lạc cũng sẽ nhận ra ngay."
DTV
Nhìn thấy vậy, Chu Cận Xuyên lặng lẽ nắm lấy tay Tô Ý, áy náy nói: “Anh biết thế này đã không chọn bộ phim này, lần sau chúng ta sẽ xem phim khác."
Tô Ý hiểu anh đang lo lắng cho mình, liền mỉm cười đáp lại: “Thật ra em thấy bộ phim rất hay và cảm động, mặc dù quá trình có chút trắc trở, nhưng cuối cùng họ cũng được đoàn tụ."
Nghe cô nói vậy, Chu Cận Xuyên yên tâm gật đầu: “Em nói đúng.”
Khi họ bước ra khỏi rạp chiếu phim, trời đã tối hẳn.
May mắn là họ đã quyết định sẽ ở lại thành phố một đêm nên cũng không vội.
Vì vậy, cả bốn người thong thả đi bộ đến nhà hàng Tây mà họ đã nhìn thấy lúc trước.
Nhà hàng này mới khai trương vào năm ngoái, được trang trí theo phong cách Nga rất đẹp mắt.
Mặc dù Tô Ý đã ăn nhiều món Tây ở thời hiện đại, nhưng cô chưa từng thử món Nga bao giờ nên khi gọi món, cô hơi bối rối.
Chu Cận Xuyên thấy vậy liền kiên nhẫn giúp cô chọn món.
Súp củ cải đỏ, salad khoai tây, thịt xông khói hun khói, bít tết bò nướng, sườn cừu nướng, bánh mì nướng...
Tô Ý nhìn anh đọc tên món ăn, vội vàng lên tiếng ngăn lại: “Nhiều quá, ăn không hết đâu.
Lúc nãy xem phim, chúng ta đã ăn vặt suốt rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-318.html.]
Chu Cận Xuyên mỉm cười: “Được rồi, nghe em, vậy trước tiên gọi từng này thôi."
Nói xong, anh nhìn Tô Ý với ánh mắt trìu mến: “Vậy, anh có thể gọi một chai rượu vang đỏ được không? Cơ hội hiếm có mà."
Vừa dứt lời, người phục vụ đứng bên cạnh phụ trách ghi món ăn đã bật cười, lấy tay che miệng.
Tô Ý liếc anh một cái: “Uống hết nổi không?"
Người phục vụ vội vàng lên tiếng: “Nếu không uống hết có thể mang về ạ.
Rượu vang đỏ của nhà hàng chúng tôi đều là hàng nhập khẩu, cả Tây Bắc này không đâu có loại rượu ngon như vậy đâu."
Nghe vậy, Tô Ý gật đầu: “Vậy cho một chai đi!"
Nhìn giá cả trên thực đơn, Tô Ý không khỏi xót xa.
Nhưng nghĩ đến việc hiếm khi được ra ngoài ăn một bữa Tây, đã đến đây rồi thì cứ tận hưởng.
Dù sao cũng là Chu Cận Xuyên mời, anh ấy không tiếc tiền thì cô tiếc làm gì.
Quả nhiên, quyết định ở lại ăn tối kiểu Tây là hoàn toàn chính xác.
Tô Ý vốn nghĩ đồ Tây thời này chắc không ngon lành gì, nào ngờ hương vị lại vượt ngoài mong đợi.
Hai đứa nhỏ cũng phấn khích lạ thường, tíu tít rủ nhau sau khi về nhất định phải rủ bạn bè đi ăn thử cho bằng được.
Nửa ly rượu vang đỏ trôi xuống, hứng khởi trong cũng dâng lên.
Tuy nhiên, ý thức được tửu lượng của mình, cô không dám uống thêm.
Chu Cận Xuyên tuy không có cảm giác gì, nhưng nghĩ đến việc phải lái xe chở cả nhà, cũng không dám uống nhiều.
Anh chỉ nhấp một ngụm rồi dừng lại, phần còn lại định bụng mang về.
Rời khỏi nhà hàng, cả nhà đi thẳng đến nhà khách quen thuộc đã từng ở lần trước.
Vẫn như cũ, họ thuê hai phòng, Chu Cận Xuyên ở cùng Diệp Tiểu Vũ, Tô Ý ở cùng Diệp Noãn Noãn..