Tô Ý do dự một lúc, quyết định tạm thời đến chào hỏi.
Trước đây, cô từng tưởng tượng nhiều cảnh gặp gỡ gia đình của Chu Cận Xuyên, nhưng ngờ gặp trong cảnh như thế .
Tuy nhiên, lúc những điều đó đều quan trọng nữa.
Tô Ý nhẹ nhàng bước đến ghế cửa phòng, yên tâm chờ đợi Chu Cận Xuyên tỉnh .
Thực , đường đến đây, cô nghĩ, trong nguyên tác hề nhắc đến chuyện Chu Cận Xuyên thương, đó cũng là lý do đây cô còn khá bình tĩnh.
bây giờ xem , từ khi cốt truyện gốc lệch khỏi quỹ đạo, thứ trở nên thể kiểm soát .
Vì , hiện tại cô tin bất cứ điều gì, chỉ tin những gì mắt thấy tai .
Ngồi ngoài một lúc, ba của Chu Cận Xuyên mới chỉnh cảm xúc bước .
Chỉ thấy mắt ông đỏ hoe, nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc, rõ ràng là một đàn ông khá điềm tĩnh và kiên định.
Vừa ông cũng luôn bình tĩnh an ủi của Chu Cận Xuyên.
Thấy ông , Tô Ý liền dậy gật đầu chào.
Ba Chu cũng khẽ gật đầu : "Cháu là Tiểu Tô ? Chú là Chu Hoằng Nghĩa, ba của Cận Xuyên.”
Tô Ý cũng vội vàng chào hỏi: "Cháu chào chú Chu, cháu là Tô Ý.”
Nói xong, Tô Ý vài lời an ủi nhưng thể thốt nên lời.
Cũng may Chu Hoằng Nghĩa cũng để tâm, ông trông vẻ tinh thần để trò chuyện, chỉ đơn giản hai câu về tình trạng của Chu Cận Xuyên, rời khỏi phòng bệnh.
Tô Ý dáng vẻ phần lảo đảo của ông , đó lặng lẽ xuống.
Tiếp tục chờ đợi.
Không bao lâu , trời ngoài hành lang tối đen.
Một đồng chí mang hộp cơm đến, đưa cho Tô Ý : "Đây là ông Chu dặn dò.”
Tô Ý thực sự khẩu vị, liền lắc đầu: " đói.”
Vừa dứt lời, của Chu Cận Xuyên, Triệu Lam, vẫn đang thầm trong phòng bên cạnh, thấy liền bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-343.html.]
Nhìn thấy Tô Ý, bà sững sờ: "Sao cháu vẫn ở đây?”
Tô Ý cố mỉm , dậy: "Dì ơi, Cận Xuyên vẫn tỉnh ?”
DTV
Triệu Lam thở dài, về phía phòng bệnh: "Bên trong đội ngũ y tế chuyên nghiệp chăm sóc, động tĩnh gì họ sẽ báo ngay cho chúng .”
Tô Ý gật đầu, gì.
Triệu Lam thấy cô đây cả buổi chiều mà một lời, liền là tính cách cứng đầu.
Bà chỉ hộp cơm, : "Dù cháu cũng nên ăn một chút , nếu khi Cận Xuyên tỉnh dậy, sẽ trách chúng chăm sóc cháu chu đáo.”
Tô Ý nghẹn ngào, đó cầm lấy hộp cơm: "Dì ơi, dì cũng ăn một chút , nếu khi tỉnh dậy cũng sẽ lo lắng cho dì.”
Triệu Lam ngạc nhiên, đó nhận lấy hộp cơm.
Bà xuống đối diện với Tô Ý, cũng bắt đầu ăn cơm.
Thực , con trai yêu là một chuyện đáng vui mừng.
khi điều tra, bà phát hiện cô gái khác biệt với gia đình họ quá nhiều.
Ban đầu, bà dự định nhân dịp con trai đưa về nhà , sẽ công tác tư tưởng cho cô gái, sớm cắt đứt mối quan hệ .
Ai ngờ gặp gỡ đáng lẽ căng thẳng, trở thành hai cửa phòng bệnh ăn cơm hộp cùng .
Lúc , trong lòng Triệu Lam cũng rối bời, phức tạp vô cùng.
Hai đều khẩu vị, ăn đến một nửa thì gói .
Thấy , Triệu Lam liền đưa cô đến nhà khách nghỉ ngơi: "Hiện giờ Cận Xuyên tỉnh, cháu ở đây chờ cũng vô ích, nhất là nên nghỉ !”
Tô Ý vẫn giữ nguyên quan điểm: "Cháu đợi tỉnh tính .”
Triệu Lam tức giận: "Con bé trông vẻ yếu đuối nhưng bướng bỉnh như ? Ở đây nhân viên y tế là đủ .”
Nói xong, bà bảo đưa cô rời .
Ánh mắt bà chọt liếc thấy cô ăn mặc vẻ bụi bặm, tóc tai cũng rối bù, tính từ khi sự việc xảy đến giờ cũng gần hai ngày.
Cô bé lẽ ăn ngủ đến giờ ?
Nghĩ đến đứa con trai đang giường bệnh, bà khỏi thở dài: "Sao thanh niên bây giờ cố chấp như ! Thôi, cháu qua phòng bệnh trống đối diện kiếm giường ngủ một đêm !”