Kể từ khi Chu Cận Xuyên quyết định bắt đầu thực hiện phục hồi chức năng, mỗi ngày đều kiên trì tập luyện bỏ sót.
Ngoài việc tập luyện, mỗi ngày đều mong ngóng Tô Ý đến.
Dù đó cô gì, chỉ ăn, cùng xem TV cũng khiến cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Không từ khi nào, sự phụ thuộc cô càng ngày càng sâu đậm.
Ngay cả hộ lý Tiểu Triệu cũng nhận , lén lút đùa với Triệu Lam: "Đồng chí Tô ở đây , Đoàn trưởng Chu như trở thành hai khác ."
"Mỗi khi đồng chí Tô đến, ánh mắt của Đoàn trưởng Chu cứ như gắn chặt cô ."
Triệu Lam tỏ vẻ bất lực: "Cũng thằng nhóc giống ai, đây khi và ba nó hẹn hò, cũng chẳng thấy lão Chu như thế ."
Sự đổi của Chu Cận Xuyên, Tô Ý cũng đều thấy.
Dù họ từng mối quan hệ thiết như , ánh mắt nồng nàn đó cô thể nhận .
Chỉ là, khi xưa kiên quyết gặp mặt, quyết tâm chia tay với cô.
Tô Ý , khi hồi phục, sẽ thế nào để bù đắp đây?
DTV
Quân tử trả thù mười năm muộn.
Vì , cô cũng quyết tâm tạm thời giả vờ thấy.
lúc Chu Cận Xuyên đang tích cực thực hiện phục hồi chức năng, Tạ Tiểu Quân cũng mang theo Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn từ Tây Bắc trở về.
Tô Ý lo lắng hai đứa nhỏ trong thời gian sống , nên đến ga tàu sớm để đợi.
Khi gặp hai đứa trẻ, Tô Ý liền xúc động chạy tới ôm chặt chúng lòng.
"Hai đứa chắc chắn ăn uống đầy đủ , ôm thấy nhẹ hẳn !"
Hai đứa trẻ cũng vì xúc động: "Con và Noãn Noãn lo cho chú, cũng lo cho thím một ở đây ai chăm sóc."
Tô Ý vội vàng lau nước mắt cho hai đứa: "Mọi chuyện qua ."
Nói , cô về phía Tạ Tiểu Quân: "Thời gian qua phiền nhiều, nhưng lẽ sẽ vất vả thêm vài ngày nữa."
Tạ Tiểu Quân ý định của Chu Cận Xuyên từ , cũng hiểu nhiệm vụ khi đến đây, chỉ là vẫn nỡ: "Chị Tô, cảm thấy vất vả, chỉ là...
nghĩ đoàn trưởng Chu như , chắc chắn sợ lỡ việc của chị nên mới để chị về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-361.html.]
"Chờ hồi phục , chắc chắn sẽ hối hận."
Tô Ý khổ, gật đầu: " hiểu, chuyện để hẵng ! Anh đưa bọn trẻ đến bệnh viện gặp ."
Nói , Tô Ý dẫn ba đón xe thẳng đến bệnh viện.
"Anh ở tầng bốn của khu nội trú, lên , về thu xếp một chút, lát nữa sẽ ."
Tạ Tiểu Quân thấy Tô Ý từ lúc đường vẻ tâm trạng nặng nề, cũng tiện gì thêm, đành nhận lời đưa bọn trẻ khu nội trú.
Khi ba lên đến tầng bốn, Chu Cận Xuyên nửa nửa giường bệnh chờ sẵn.
Thấy ba bước , mặt ban đầu hiện lên niềm vui, chào hỏi nhiệt tình với họ.
Ngay đó, ánh mắt liếc về phía cửa.
Thấy bóng dáng cô, cũng thấy giọng của cô.
Không khỏi thất vọng.
Tạ Tiểu Quân thấy trông mong ngóng như , liền lên tiếng giải thích: "Chị Tô việc nên về , là lát nữa sẽ , nhưng thấy chị hình như vui lắm."
Chu Cận Xuyên ngập ngừng một chút: "Cô gì với ?"
Tạ Tiểu Quân suy nghĩ lắc đầu: "Cũng gì, chỉ luôn quan tâm hai đứa trẻ, lẽ là nghĩ đến việc sắp Tây Bắc nên nỡ rời xa ."
Chu Cận Xuyên nhẹ nhàng ở một tiếng, gọi Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn: "Lại đây để chú xem nào."
Diệp Tiểu Vũ nhanh chóng kéo Diệp Noãn Noãn đến gần: "Chú, chú thấy đỡ hơn ?"
"Chú, còn đau ?"
Thấy hai đứa trẻ, tâm trạng Chu Cận Xuyên cũng hơn nhiều: "Đỡ nhiều , chú đau nữa."
Nhìn thấy sắc mặt của Chu Cận Xuyên tệ, hai đứa nhỏ cũng yên tâm phần nào.
Tạ Tiểu Quân nghĩ đến lời dặn dò đó, liền thử hỏi: "Đoàn trưởng Chu, lúc gặp sự cố, chúng sợ c.h.ế.t khiếp.
May mà chị Tô lái xe lao thẳng đến thành phố.
Sau đó chuyển lên thủ đô, chị liền bắt xe đêm đến đây ngay, còn kịp về nhà.".
.