Đứng trong sảnh chính lộng lẫy vàng son, Tô Ý chút bối rối: “Có nhầm chỗ ? Chúng thực sự ở đây ?"
Chu Cận Xuyên thấy cô ngạc nhiên, mím môi kéo tay cô, nửa đùa nửa thật : “Sao ? Lần cùng bà chủ Tô cũng coi như công tác vì công việc mà, chẳng lẽ cho ở khách sạn một chút ?"
Tô Ý mỉm lườm : “Em thật đấy, ở đây đắt lắm ?"
Thấy cô , Chu Cận Xuyên mới nghiêm túc trở : “Yên tâm , sắp xếp xong cả .
Cả đời chỉ một hưởng tuần trăng mật, ở chỗ một chút cũng là điều nên ."
Nói xong, lập tức kéo tay cô tiến đến quầy lễ tân.
Sau khi thủ tục nhận phòng, họ lên thẳng tầng cùng.
Khách sạn ở trung tâm thành phố nhộn nhịp, là một trong ít các tòa nhà cao tầng, từ cửa sổ tầng thượng thể bao quát cảnh thành phố Dương Thành.
Chu Cận Xuyên thấy Tô Ý phòng liền tò mò ngắm cảnh từ xa.
Anh gọi: “Lại đây đồ , lát nữa chúng cùng dạo chợ đêm."
Tô Ý ngắm cảnh hồi lâu cũng tìm thấy chút gì giống như kiếp , mắt cũng mỏi.
Nghe thấy Chu Cận Xuyên gọi, cô lập tức bỏ qua.
Đáp lời bước đến, nhận lấy bộ đồ từ tay , phòng tắm.
Chu Cận Xuyên thấy cô dù kết hôn lâu nhưng vẫn ngại ngùng khi đồ, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu .
Sau đó nhanh chóng đồ của .
Không thể , Dương Thành mang cho hai cảm giác choáng ngợp.
Không chỉ Chu Cận Xuyên, một sinh và lớn lên ở thủ đô, việc công tác cũng ở vùng Tây Bắc.
Mà ngay cả Tô Ý, từng trải qua cảnh tượng phồn hoa hơn ở kiếp , cũng chút ngạc nhiên.
Bởi vì thời gian ở Tây Bắc và thủ đô quá lâu, nên khi đột nhiên đến một nơi náo nhiệt như thế , sự tương phản thực sự quá lớn.
Mặc dù trời tối, nhưng dường như bên ngoài còn đông đúc hơn cả ban ngày.
Trên cầu vượt, hai bên đường, nơi cũng bày hàng buôn bán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-530.html.]
DTV
Bán quần áo, bán giày dép, bán đồ dùng hàng ngày, bán băng đĩa, tóm cái gì cũng .
Ngoài đồ gia dụng, còn đủ loại đồ ăn vặt, kèm theo tiếng rao bán đa dạng, khí vô cùng sôi động.
Dạo một vòng, Tô Ý mà m.á.u nóng sục sôi, bụng cũng căng tròn vì ăn quá nhiều.
Ban đầu hai định ăn ở quán vỉa hè, nhưng vì đường ăn quá nhiều nên đành bỏ qua.
Họ một vòng chọn một lối khác trở về khách sạn.
Vừa về đến nơi, Tô Ý vật xuống ghế sofa, kêu la rằng no đến mức sắp chết.
Chu Cận Xuyên ân cần giúp cô lấy quần áo và đồ vệ sinh cá nhân: “Lúc nãy ngoài đổ mồ hôi nhiều, em tắm rửa đồ giường nghỉ cho thoải mái."
Tô Ý vẫy tay: “Anh tắm , em cần nghỉ ngơi một chút."
Chu Cận Xuyên lắc đầu cô, cầm đồ phòng tắm.
Ngay đó, tiếng nước chảy từ phòng tắm vang lên khiến Tô Ý buồn ngủ.
Khi cô sắp chìm giấc ngủ, tiếng nước bỗng ngừng , cô thấy Chu Cận Xuyên lau đầu bằng khăn bước .
Tô Ý liếc một cái, lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, tỉnh táo ngay lập tức.
"Anh...
chỉ mặc mỗi quần thê?"
Chu Cận Xuyên củi đầu , bình thản : “Sắp ngủ mà."
Tô Ý lén liếc cơ bắp săn chắc của , chuông cảnh báo trong đầu reo vang ngay lập tức.
Cô nhanh chóng cầm lấy bộ đồ của lao phòng tắm.
Tắm xong mà vẫn thấy Chu Cận Xuyên phòng, Tô Ý thở phào nhẹ nhõm.
Cô cầm máy sấy tóc chuẩn sấy thì thấy Chu Cận Xuyên vẫn trong dáng vẻ như lúc nãy bước gần.
"Anh ngủ ?"
Chu Cận Xuyên mim : “Để giúp em.".