“Thực tế, doanh bán hàng của chúng trong hai năm qua , chính vì thấy các cô hương vị phong phú nên chúng mới mong hợp tác.”
Tô Ý giả vờ do dự: “ hợp tác với các ông thì rủi ro đối với chúng quá lớn.
Hơn nữa, hôm qua rõ ràng, khu vực nhà máy gia vị của chúng là khu vực bảo mật, tiếp khách tham quan.
Nghe thấy giọng điệu của Tô Ý chút d.a.o động, Dã Điền liền hứa: “Hôm qua chúng chỉ tiện miệng hỏi thôi, nếu các cô đồng ý, chúng sẽ tham quan nữa.”
“Thật ?”
“Thật mà, chúng chuyện lâu như , hai bên nỗ lực nhiều.
Nếu chỉ vì một hiểu lầm nhỏ mà bỏ lỡ thì chẳng đáng tiếc ?”
Nghe xong Tô Ý im lặng một lúc, đưa câu trả lời ngay: “Chuyện quan trọng, cần thảo luận và suy nghĩ thêm.”
Chưa đợi cô cúp máy, Dã Điền tiếp tục xin xỏ: “Cô Tô, chuyện hôm qua khiến cô lo ngại.
Nếu thể, chúng mong cô cho chúng thêm một cơ hội nữa.
DTV
Chúng đến tận nơi xin , dù chuyện ăn thành gặp một khi rời cũng coi như là còn gì hối tiếc.”
Thấy họ đến, Tô Ý đáp: “Vậy , chiều mai chúng sẽ gặp tại nhà máy.”
Nghe , đối phương vô cùng mừng rỡ: “Cảm ơn, hẹn gặp chiều mai.”
Sau khi gác máy, Tô Ý lập tức triệu tập để bàn bạc đối sách cho ngày mai.
Đến chiều hôm , ông Dã Điền thực sự dẫn đoàn đến.
Cùng đến còn hai bà vợ của hai mà họ gặp tại nhà hàng.
Khi bốn đến, họ liền mang theo quà và bắt đầu cúi đầu xin .
Hai bà vợ còn những lời hết sức dễ : “Đây là đầu tiên chúng nước ngoài, thực sự nhớ nhà và con cái.
Thêm đó là quen với khí hậu ở đây, nên tâm trạng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-692.html.]
“ , hôm qua chúng quá đường đột, mong tha thứ.”
Nói xong, hai thấy cô gái mắng hôm qua cũng mặt, liền nhanh chóng tiến lên xin cô .
Liễu Phương Lâm cũng khách sáo đáp: “Hôm qua cũng phần đúng.”
Tô Ý : “ , hôm qua chúng cũng kích động, lời cũng phần xúc phạm.
Bây giờ rõ thì nữa.”
Sau một thời gian dài xin và trò chuyện, cuối cùng cả nhóm .
Trong lúc trò chuyện, Tô Ý chủ động : “Thực còn cảm ơn các ông.
Nếu chuyện xảy hôm , cũng nghĩ đến việc đăng ký bảo hộ bằng sáng chế cho công thức của chúng .”
Ông Dã Điền Tô Ý đăng ký bảo hộ bằng sáng chế cho công thức, liền sững sờ.
Im lặng một lúc lâu , ông mới : “Theo , luật sáng chế của nước các cô vẫn đang trong quá trình soạn thảo, thiện.
Hơn nữa, việc đăng ký sáng chế cho công thức thực phẩm ở nước các cô cũng từng tiền lệ, lẽ khó khăn?”
Tô Ý chớp mắt : “ , vẻ như ông Dã Điền cũng hiểu tình hình trong nước chúng .
vẫn thử, chuẩn vẫn hơn.”
Vừa dứt lời, Lâm Thư Thư ôm một chồng tài liệu dày: “Tổng giám đốc Tô, đây là tài liệu đăng ký sáng chế công thức mà cô yêu cầu sắp xếp.”
Sau khi Lâm Thư Thư bước , Tô Ý lời xin với bốn bàn việc của .
Sau đó, cô nhận tài liệu mà Lâm Thư Thư đưa cho, hỏi han vài câu kỹ lưỡng.
Dù những còn hiểu cuộc trò chuyện của họ, nhưng chỉ cần biểu cảm mặt Tô Ý cũng thể thấy rằng những tài liệu quan trọng.
Trên bìa tài liệu còn in những chữ đỏ tươi nổi bật.
Chỉ thấy khi hỏi xong, Tô Ý vội vàng cất tài liệu ngăn kéo bàn việc của ..