Sau buổi quảng bá ăn thử buổi trưa, đến chiều, gian hàng của Tô Ký càng đông hơn.
Không chỉ mua nước ngoài, mà còn ít đơn vị hậu cần lớn trong nước cần mua sắm cũng đến.
Khác với buổi sáng chỉ đến xem qua, thấy mì ăn liền ưa chuộng như , mua cũng tăng thêm ít niềm tin, nên bắt đầu đặt hàng ngay tại chỗ.
Mấy bên Tô Ý nhận đơn hàng mỏi tay, hai gian hàng bên cạnh mà đỏ mắt.
Mấy bên nước Nghê Hồng nghĩ mưu kế , thấy Tô Ý và bận để ý bên ngoài, liền hổ chạy đến gian hàng của Tô Ký kéo khách.
“Hoan nghênh sang bên cạnh xem thử, mì ăn liền của công ty chúng ngon hơn, giá cả cũng hợp lý hơn!”
Lâm Trạch Tây phụ trách duy trì trật tự hiện trường thấy tình cảnh liền lập tức bước nhanh lên: “Có ai buôn bán như các ? Lại chạy đến gian hàng của khác cướp khách, cần mặt mũi ?"
DTV
Nói xong Lâm Trạch Tây liền kéo đối phương để lý luận.
Liễu Phương Lâm gần đó nhất, thấy tiếng cãi vã liền nhanh chóng bước lên: “Có chuyện gì ? Bên trong bận như , còn thời gian ở đây cãi với ?”
Lâm Trạch Tây xong, lập tức ấm ức thôi: “Không kiếm chuyện, mà là mấy bên cạnh hổ chạy đến gian hàng chúng cướp khách.”
Liễu Phương Lâm cũng lập tức nhận hiểu lầm, bối rối : “Xin , em hiểu lầm.”
Lâm Trạch Tây thấy giọng điệu cô mềm mỏng xin , lập tức mỉm : “Không , qua bên cạnh tìm họ chuyện.”
“Ê, đừng .” Liễu Phương Lâm thấy định , cũng kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng kéo tay áo : “Kệ họ , chúng cũng thể ngăn cản, em tin khách hàng tự phán đoán của riêng .”
Tuy Lâm Trạch Tây nuốt nổi giận, nhưng thấy lời Liễu Phương Lâm lý, liền gật đầu : “Được, em.”
Hai xong mỗi một việc, tiếp tục bận rộn.
Quả nhiên lâu , mấy khách hàng kéo sang bên cạnh trở .
Mấy nước Nghê Hồng lối tức đến ngứa răng.
Bên mấy tỉnh đảo cũng đỏ mắt thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-709.html.]
Còn Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ ở góc chéo đối diện, cả buổi sáng chỉ tiếp đãi vài khách, chứ đừng đến đơn hàng.
Khó khăn lắm đến chiều mới qua đông hơn, hai nhịn cứ mãi về phía Tô Ý, dạng vẻ như yên lòng.
Thêm nữa, hai là đến tạm thời, nhiều thông tin sản phẩm còn nắm rõ.
Khách hỏi gì cũng trả lời khiến lắc đầu ngao ngán.
Đừng là đối mặt với khách nước ngoài, đây Tần Như Vân thuyết phục ba và lãnh đạo của ba cho Tào Mạn Lê theo cùng là vì coi trọng cô là sinh viên xuất sắc khoa tiếng Anh của đại học Thanh Bắc.
Ai ngờ đến lúc đến kiến thức chuyên ngành sản phẩm, cô hình.
Một ngày trời trôi qua, mấy nhận đơn hàng nào.
Ba Tần tức đến mắng chửi ngớt.
Bên Tô Ý thì khi kết thúc, tổng kết đơn hàng nhận , lớn nhỏ cộng cũng gần hai mươi đơn, mấy vui mừng xiết.
Chỉ điều bận cả buổi chiều, Tô Ý thời gian vệ sinh.
Nhân lúc đang thu dọn, cô định tranh thủ nhanh.
Ai ngờ từ nhà vệ sinh thì thấy tiếng Hoa bên gian hàng cạnh đó đang lén lút kéo hai địa phương gì đó, còn bộ móc tiền đưa cho hai .
Tô Ý thấy nghi ngờ, bèn lén lút tiến gần, tìm một cái cột ẩn nấp.
Sau đó lặng lẽ lấy máy ảnh từ gian , chụp vài tấm hình ba đó.
Chụp xong, Tô Ý còn kịp đoán mấy đó định gì thì theo về khách sạn ăn cơm nghỉ ngơi.
Buổi tối, Tô Ý gọi điện thoại cho Chu Cận Xuyên như thường lệ, hỏi tình hình ở nhà, kể tình hình bên cho .
Chu Cận Xuyên cô nhắc đến chuyện chụp ảnh, cũng lập tức cảnh giác.
“Ngày mai em nhớ nhắc chú ý, nhất là lúc phát đồ ăn thử buổi trưa, chừng bỏ tiền thuê đến gây chuyện cũng nên.”