Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ nhìn nhau: "Chúng ta đều là sinh viên, các cô có thể đi, tại sao chúng tôi lại không thể?"
"Đúng vậy, mẹ của Như Vân đã nói trước với các giáo viên rồi."
Thấy hai người vẫn còn cứng miệng, Tô Ý nói thẳng: "Vậy chuyện các cô đồng ý với công ty bên tỉnh đảo, người ta đã đưa tiền đặt cọc cho các cô chưa?"
Vừa dứt lời, sắc mặt Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ tái mét.
"Tôi không hiểu cô đang nói gì?!"
"Đúng vậy, công ty nào bên tỉnh đảo chứ, chúng tôi hoàn toàn không biết."
Bạch Miêu Miêu cười khẩy: "Chết đến nơi rồi còn cứng miệng, không thấy quan tài không đổ lệ, nói cho các cô biết, nếu không có bằng chứng xác thực thì chúng tôi cũng không nói lung tung đâu.
Hai người cứ suy nghĩ kỹ xem lát nữa gặp chủ nhiệm khoa thì sẽ thanh minh thế nào đi."
DTV
Tần Như Vân trắng bệch mặt mày, cả người loạng choạng suýt ngã.
Cô ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Tào Mạn Lệ, nhìn chằm chằm vào Tào Mạn Lệ.
Lúc này, Tào Mạn Lệ cũng luống cuống nhưng cô ta vẫn khăng khăng chối cãi: "Chúng tôi chỉ đùa với Liễu Phương Lâm thôi, chắc là cô ta nói linh tinh gì đó với các cô rồi."
Tần Như Vân như túm được cọng rơm cứu mạng: "Đúng vậy, chúng tôi chỉ đùa với Liễu Phương Lâm thôi, là cô ta tự mình hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm."
Tô Ý nhìn hai người, bất lực nói: "Coi người khác là kẻ ngốc hết sao? Tự mình ra bảng thông báo của trường mà xem, có gì không phục thì đi mà nói với trường."
Nói xong, mấy người họ đi thẳng lên lớp học.
Lúc này, Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ mới chợt hiểu ra ánh mắt kỳ lạ của các bạn học hôm qua là có ý gì.
Hai người cuống cuồng chạy ra bảng thông báo trước cổng trường.
Nhìn thấy thông báo trên bảng, cả hai đều c.h.ế.t lặng, ngã khuỵu xuống đất.
"Sao có thể như vậy? Mạn Lệ, giờ chúng ta phải làm sao? Chuyện ăn cắp công thức là do cậu bày ra mà!"
"Tớ bày ra? Tớ làm vậy cũng là vì cậu thôi! Chẳng phải cậu nói muốn dạy cho Tô Ý một bài học hay sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-728.html.]
"Cậu còn mặt mũi nói là vì tôi? Giờ thì hay rồi, ba tôi mất việc! Bao nhiêu năm đèn sách khổ sở mới thi đỗ đại học, giờ cũng bị đuổi học! Tất cả đều là do cậu hại tôi!"
"Tần Như Vân! Người bị hại là tôi mới đúng!!!"
Nói rồi, hai người lao vào ẩu đả ngay trước bảng thông báo.
Rất nhiều sinh viên chuẩn bị lên lớp cũng dừng lại xem náo nhiệt.
Chủ nhiệm khoa của hai người nghe tin, vội vàng chạy đến hiện trường.
"Hai em đang làm cái gì vậy?"
"Còn không mau dừng tay lại!"
"Chúng tôi vừa liên lạc với phụ huynh của hai em rồi, mau về thu dọn đồ đạc rời khỏi trường học!"
Nhìn thấy chủ nhiệm khoa, Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ òa khóc nức nở, thi nhau cầu xin.
Nhưng quyết định đuổi học đã được thông báo công khai, làm sao có thể thay đổi được.
Thấy hai người càng lúc càng làm quá, hai vị chủ nhiệm khoa lập tức gọi bảo vệ đến, trực tiếp thu dọn hành lý và đuổi thẳng ra khỏi trường.
Đứng trước cổng trường với túi lớn túi nhỏ trên tay, Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ như người mất hồn, ngỡ như mình đang mơ.
Còn nhớ ngày họ xách túi bước vào cánh cổng này mới chỉ có nửa năm, vậy mà giờ đây, mọi thứ đã tan thành mây khói.
Hai người định bụng quay lại cầu xin ban lãnh đạo nhà trường, nhưng vừa đến cổng đã bị chặn lại.
Đúng lúc Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ đang tuyệt vọng, thì ba mẹ Tần Như Vân đến.
Nhìn thấy ba mẹ, Tần Như Vân òa khóc nức nở.
Ba Tần đi nhanh nhất, Tần Như Vân cứ ngỡ ông ta đến để giúp mình cầu xin nhà trường, nào ngờ ông ta lao đến cho cô ta một cái tát trời giáng.
Đánh một cái chưa đủ, ông ta còn định cởi giày ra đánh tiếp: "Mày xem mày gây ra chuyện tốt đẹp gì này? Công việc đang êm đẹp tự dưng bị mất, hóa ra là do hai đứa mày bày trò!"
Tần Như Vân bị đánh đau điếng, vội vàng trốn sau lưng mẹ: "Mẹ ơi...".