Lâm Hạo Nam cũng lập tức nhận ra đó là đội của Chu Cận Xuyên: “Là họ mang đuốc đến đón chúng ta, mau lên!"
Nhìn thấy ánh đuốc, mọi người như nhìn thấy hy vọng, nỗi sợ hãi lúc nãy cũng tan biến hết.
Mấy người đối diện cũng vừa mừng vừa sợ: “Thủ trưởng Chu, có phải có người đến hỗ trợ chúng ta rồi không?"
Chu Cận Xuyên vội vàng bước nhanh hơn, rồi nhìn thấy Lâm Hạo Nam đang dẫn đầu đoàn người.
Anh không khỏi kinh ngạc: “Hạo Nam, sao anh lại đến đây?"
Lâm Hạo Nam quan sát Chu Cận Xuyên từ trên xuống dưới, thấy anh không sao mới gật đầu nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi, nếu không em gái anh lo c.h.ế.t mất."
Nhắc đến Tô Ý, Chu Cận Xuyên như cảm nhận được điều gì, vội vàng giơ cao ngọn đuốc tìm kiếm bóng dáng cô phía sau đội ngũ.
Rồi anh nhìn thấy Tô Ý đang đứng ở cuối hàng, mồ hôi nhễ nhại.
Tô Ý cũng đã dừng bước, nhìn về phía anh.
Ánh mắt của hai vợ chồng giao nhau trong ánh lửa leo lắt.
Tâm trạng của cả hai đều rất phức tạp.
Nhìn thấy mặt và tóc Tô Ý lấm lem bùn đất, quần áo, đặc biệt là ống quần dính đầy bùn, Chu Cận Xuyên từ kinh ngạc và tức giận chuyển sang đau lòng.
Anh vội vàng dặn dò Lâm Hạo Nam vài câu, sau đó bảo mọi người tiếp tục đi về phía trước, tìm đến doanh trại.
Đợi mọi người đi khuất, Chu Cận Xuyên mới sai bước về phía Tô Ý.
"Đã nói là không cho em đến khu vực phía Đông, vậy mà em còn dám vào tận núi sâu."
Tô Ý biết anh lo lắng cho mình nên đưa tay ôm lấy cổ anh, nũng nịu: “Em ở khu vực phía Tây đợi anh mãi, nhưng lại nhận được tin anh vào núi.
Em lo lắng cho anh nên mới năn nỉ anh hai đưa em đến đây."
Chu Cận Xuyên vừa lo lắng vừa tự trách.
Ôm cô vào lòng, anh nghẹn ngào không nói nên lời trách móc.
Ôm cô một lúc lâu, anh mới thở dài: “Thật là bó tay với em."
Vừa dứt lời, Tô Ý đã bật khóc nức nở.
Tiếng khóc của cô khiến Chu Cận Xuyên giật mình, anh vội vàng buông cô ra, quan sát kỹ lưỡng: “Em bị thương ở đâu à?"
Tô Ý lau nước mắt bằng tay áo không mấy sạch sẽ, nói: "Không bị thương, là râu anh đ.â.m người ta đau quá."
Mới mấy ngày không gặp, Chu Cận Xuyên đã gầy đi rất nhiều, trông tiều tụy hẳn.
Lúc nãy ôm anh, cô còn cảm thấy hơi đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-766.html.]
Râu ria xồm xoàm, cộng thêm quầng thâm dưới mắt, trông anh thật tiều tụy.
Nhìn anh như vậy, cô cảm thấy lòng đau như bị kim châm.
Chu Cận Xuyên biết vợ đau lòng cho mình, cười toe toét với cô: “Mấy ngày nay anh bận quá nên không để ý, anh không sao.
Em có mệt không?"
Tô Ý gật đầu: “Mệt!"
Để Lâm Hạo Nam không đuổi mình xuống núi, cô đã cắn răng đi theo đến tận đây, lòng bàn chân không biết đã phồng rộp bao nhiêu.
Trên đường đi, cô không dám nói với ai, cũng không dám kêu mệt.
Giờ đây, trước mặt Chu Cận Xuyên, cuối cùng cô cũng được thư giãn hoàn toàn.
Chu Cận Xuyên cũng đoán được tình trạng của cô.
Bình thường cô không bao giờ leo núi, đến nơi này quả thực là rất vất vả.
Nghĩ vậy, anh càng thêm đau lòng.
Anh ngồi xổm xuống nói với cô: "Em cầm đuốc, anh cõng em về."
"Không cần đâu, em đã đi đến tận đây rồi."
"Không giống nhau, bây giờ có anh ở đây, em không cần phải cố gắng."
Tô Ý nghẹn ngào, dựa vào lưng anh.
Chu Cận Xuyên bước đi vững vàng, cùng cô từng bước về nơi đóng quân.
Đến nơi, Tô Ý mới phát hiện ra sườn núi này có một hang động lớn hình thành tự nhiên.
DTV
Đội của Chu Cận Xuyên và dân làng đều đang trú ẩn ở đây.
Lúc hai người bước vào, mọi người đều đang vui mừng nhận mì ăn liền và nước sạch mà Lâm Hạo Nam và những người khác mang đến.
Nhìn thấy hai người bước vào, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía họ.
Tô Ý cứng người, muốn nhanh chóng xuống khỏi lưng Chu Cận Xuyên.
Nhưng anh không có ý định thả cô xuống: “Anh đưa em về lều của anh."
Chu Cận Xuyên vội vàng dặn dò Lâm Hạo Nam vài câu, sau đó tiếp tục cõng Tô Ý đi vào trong đến trước lều của mình mới thả cô xuống.
"Điều kiện có hạn, em nghỉ ngơi tạm ở đây nhé."
Nói xong, anh định cởi giày cho cô.
Tô Ý vội vàng ngăn anh lại: “Để em tự làm, bẩn lắm.".