Không biết đến lúc ông ta biết được sự thật thì sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?
Bà cũng không gấp nên cứ để cho bọn họ nhảy nhót một lúc.
Lâm Gia Quốc nói xong, bà lão cũng vỗ bàn nói: "Đúng vậy, nếu cô dọa đứa nhỏ trong bụng Hồng Linh, dọa nạt chắt trai nhỏ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô!"
"Hôm nay là ngày cưới của cháu trai thứ ba và thứ tư của tôi, tôi không chấp nhặt với cô, chúng ta tới đây là để uống rượu mừng, cô bày nhiều người mặc đồ đen như vậy là có ý gì hả?"
Tô Nhân mím môi cười cười: "Thật vậy sao? Vậy bà nội như bà tới đây uống rượu mừng thì tính cho bao nhiêu tiền mừng thế?”
Bà lão nghe vậy thì sắc mặt nhất thời trở nên u ám, không rõ ràng.
Tô Nhân cười lạnh một tiếng, lập tức vạch trần: "Vậy ra một đám người như các người đây, có nhiều người đều là tay không vác mặt đến uống rượu mừng sao?"
Tô Nhân nói xong, mấy người nhà họ Lâm có mặt đều không dám nói một lời.
Bà lão bị bà áp chế mạnh mẽ như vậy nên trong lòng tự nhiên không phục: “Tôi là bà nội của bọn chúng, chúng tôi đều là người nhà, mà cô muốn tiền mừng gì hả? Hơn nữa, cô cũng không thiếu chút tiền đó.
Sao lại có thể mở miệng đòi vậy hả?”
"Nếu thật sự muốn cản trở chúng tôi rời đi thì nhanh chóng dọn đồ ăn lên đi.
Cháu trai nhỏ của tôi nhất định đói rồi!"
Tô Nhân cười khúc khích.
Thật sự đã lâu lắm rồi không gặp, làm Tô Nhân cũng quên mất độ vô lại của bà ta.
Đáng tiếc bà ấy không còn là Tô Nhân bao dung mọi chuyện, chỉ muốn làm hòa với người khác.
“Được thôi, các người đang đói phải không? Đợi chút nhé!"
Nói xong, Tô Nhân trực tiếp nói với thủ hạ mặc vest đen của bà: “Lát nữa các người chỉ cần đúng nhìn và đừng làm gì cả.
Nhưng nếu có người không nghe lời mà lớn tiếng làm phiền sự vui vẻ của những người khách khác thì các người đừng khách khí.”
“Nên trói thì trói, nên bịt miệng thì bịt miệng.”
Bà lão nghe vậy thì lập tức hét lên: "Sao cô dám——"
Tô Nhân trực tiếp nhặt khăn trải bàn trên bàn nhét vào trong miệng bà ta: "Bà cho rằng tôi có dám không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-863.html.]
Sau khi nhét khăn trải bàn xong, Tô Nhân vẫy vẫy tay rồi nói: “Chờ sau khi tiệc tàn, tôi sẽ quay lại tính sổ với các người."
Nói xong, bà dẫn Liễu Chính Dân ra ngoài để chiêu đãi quan khách.
Tô Ý lo lắng nên khi nhìn thấy hai người họ, liền nhanh chóng bước tới.
Lâm Vọng Đông và những người khác cũng bước tới: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Tô Nhân cười lắc đầu: "Không có chuyện gì, bọn họ muốn tới uống rượu mừng, không có chỗ ngồi nên mẹ đã bố trí phòng riêng cho bọn họ, có người nhìn thì sẽ không ra ngoài gây phiền toái.
Yên tâm, các con cứ đi làm việc của mình đi."
Một lúc sau, tiệc cưới chính thức bắt đầu.
Tô Nhân đặc biệt sắp xếp ghi hình và quay phim, còn có nghi thức hôn lễ đã được sắp xếp từ trước.
Tuy không phức tạp như thời hiện đại nhưng vẫn mang đầy tính lễ nghi.
Các quan khách cũng đặc biệt hiếm lạ và náo nhiệt.
Một bữa tiệc cưới hoành tráng đã kết thúc thành công tốt đẹp, khách mời đều nhao nhao chào hỏi rồi giải tán.
Cuối cùng chỉ còn lại người trong nhà.
Tô Nhân dặn dò mọi người về nghỉ ngơi trước, còn bà và Liêu Chính Dân ở lại giải quyết chuyện của nhà họ Lâm.
Khi cả hai quay lại phòng riêng, trong phòng có vài người đều bị nhét khăn ăn vào miệng.
Tô Nhân và Liêu Chính Dân bất đắc dĩ nhìn nhau.
Có vẻ như những người này vừa rồi đã gây ra không ít rắc rối.
"Tháo hết cho bọn họ đi! Ra tay nhẹ một chút, làm bọn họ bị thương thì không tốt đâu."
Những lời nói phù phiếm này khiến nhà họ Lâm rất tức giận.
Mới vừa buông ra, bà lão đã dẫn đầu hét lên.
Tô Nhân không nói gì mà liếc nhìn bà ta: "Khách đã về hết rồi, hiện tại bà la hét cho ai xem chứ?"
Lâm Gia Quốc tức giận đứng dậy: "Tô Nhân, họ Liêu kia, các người đừng khinh người quá đáng.
DTV
Các người thực sự cho rằng chúng tôi không dám báo cảnh sát sao?"