“Trừ phi ý định với cô , nếu như , em sẽ kịp thời dừng cương bờ vực.”
Chu Cận Xuyên mấp máy miệng, hai chữ ở trong miệng ngừng một chút, còn mở miệng Tạ Tiểu Quân cướp ngang.
“Doanh trưởng Lục, cũng đừng trêu ghẹo đoàn trưởng Chu của chúng !”
"Tuy rằng bây giờ Đoàn trưởng Chu và chị Tô ý còn ở cùng một chỗ, nhưng đó cũng là chuyện sớm muộn, dù bọn họ sớm hôn môi !"
DTV
Lục Trường Chinh nhịn hô một tiếng: "Bà nội nó, chuyện từ khi nào?”
"Được đó Chu, , chiếm lợi còn ở đây giả bộ, thiếu chút nữa còn hại !"
Chu Cận Xuyên cũng ngơ ngẩn, đầu Tạ Tiểu Quân: "Chuyện lúc nào? Sao ?”
Tạ Tiểu Quân hô một tiếng: "Đoàn trưởng Chu, đừng ngượng ngùng, doanh trưởng Lục ngoài, chị Tô Ý rơi xuống nước, nhảy xuống nước cứu , còn dùng miệng thổi khí cho chị ?"
Lục Trường Chinh: Còn chuyện rơi xuống nước?
Ngay đó, Tạ Tiểu Quân bèn kể câu chuyện sinh động ngày hôm đó một .
“Đoàn trưởng Chu và chị Tô Ý duyên phận từ , doanh trưởng Lục đừng xen .”
“Được nhỉ, , lòng thu nhận một xa lạ nhà như .”
Hai một xướng một họa, Chu Cận Xuyên miệng cũng khó giải thích.
Chờ hai đều xong, lúc mới mở miệng giải thích: "Các suy nghĩ nhiều, cũng hề hô hấp nhân tạo cho cô .”
“Vậy chị Tô Ý tỉnh ?”
Chu Cận Xuyên suy nghĩ một lát, mặt đột nhiên cảm thấy chút nóng bừng, ho nhẹ một tiếng giải thích: "Chỉ là đột nhiên tỉnh .”
Thấy như , hai càng cho rằng bởi vì ngại ngùng nên mới thừa nhận nên qua loa: "Đoàn trưởng Chu thì , nhất định là do nhớ lầm.”
Lục Trường Chinh cũng khoát tay: "Được , là do xứng với cô , đây cũng nhớ tới nữa!"
Chu Cận Xuyên: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-98.html.]
…..
Sau khi Chu Cận Xuyên khỏi cửa, cuộc sống của Tô Ý đơn giản biến thành hai điểm một đường thẳng.
Mỗi ngày ngoại trừ ở nhà ăn, còn chính là chăm sóc hai đứa nhỏ ở nhà.
Lúc ở nhà ăn, phần lớn cũng sẽ lộ mặt khỏi cửa sổ.
Hai nhân vật chính trong dư luận đều đột nhiên biến mất, hơn nữa chị Diêu và chị Trịnh đều cố gắng sáng tỏ.
Vài ngày trôi qua, tiếng nghị luận trong đại viện ít nhiều.
Tâm tư của cũng đều đặt chuyện chiếu phim hôm cuối tuần.
Đến ngày chủ nhật , Diệp Tiểu Vũ sớm đem ba chiếc ghế dời tới sân tập xếp hàng.
Chạng vạng tối ba ăn cơm xong, Tô Ý mang theo một túi hạt dưa và kẹo, dẫn hai đứa nhỏ tới sớm.
Vừa đến sân tập một cái, ôi trời, tất cả đều đến sớm như !
Ba tới, Từ Tiểu Cần ở cách đó xa chạy tới.
“Các cô tới ! Đã giành vị trí ?”
Tô Ý gật đầu, trò chuyện đôi câu với Từ Tiểu Cần, chợt thấy cách đó xa vang lên tiếng của Noãn Noãn.
Tô Ý vội vàng bước nhanh về phía : "Xảy chuyện gì ?”
Diệp Tiểu Vũ nắm chặt nắm đ.ấ.m chỉ Cường Cường và Lượng Lượng mặt: “Em rõ ràng đem ghế của ba chúng đặt ở vị trí , bây giờ thấy! Nhất định là bọn họ cướp mất.”
Cường Cường và Lượng Lượng thấy Diệp Tiểu Vũ cáo trạng đầu mặt quỷ với Tô Ý.
“Sân tập cũng của nhà mày, chỗ tên mày ?”
"Hơ hơ..."
Dáng vẻ ăn đòn, là bọn họ ! Hơn nữa còn là cố ý!
Tô Ý hai đứa trẻ phá phách đang đắc ý, yên lặng một câu: "Tiểu Vũ, em xem bọn họ thật đáng thương, răng cửa sứt thành như , chuyện cũng rõ ràng, lên còn lọt gió, chị thấy cũng thôi, tặng cho bọn họ !"