Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 109: Minh Đại, tôi đã quên một chuyện rất quan trọng ---
Cập nhật lúc: 2025-10-29 05:35:03
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi tối, lợi dụng trời tối, đều ở nhà, Minh Đại và Chu Tư Niên mang đồ đến nhà dì Hoàng.
Gia đình dì Hoàng ăn cơm xong từ sớm, giường sưởi, mò mẫm bện dây, Cẩu Đản kể chuyện.
Nghe tiếng gõ cửa, Liễu Lai Phúc mở cửa, đón hai nhà.
“Con bé Tiểu Minh, đây là…?”
Dì Hoàng bao tải Chu Tư Niên đặt đất, hỏi một cách khó hiểu.
Minh Đại rọi đèn pin qua, cởi bao tải, lấy một chiếc vỏ gối hình uyên ương vờn nước ở cùng, đưa cho dì Hoàng.
“Dì ơi, đây là vỏ gối , cháu tìm cho cháu gái dì đó. Bạn của bố cháu gửi đồ đến sớm, nhiều một chút, dì cứ xem chia, còn thì gửi cho cháu là ạ.”
Dì Hoàng , vui mừng dậy, cọ cọ tay , mới đón lấy.
“Ôi chao, cái vỏ gối thật đấy, màu đỏ chót, đó là uyên ương ?”
Minh Đại gật đầu: “ , tặng cho kết hôn là hợp ạ.”
Dì Hoàng cẩn thận đặt lên giường sưởi, những thứ khác trong bao tải: “Ôi chao, còn cả vải vóc nữa ?!”
“Vải vóc cũng là do nhà họ hàng bên đó tích góp mấy năm nay. Họ hàng nhà đó ở nhà máy may, thiếu quần áo mặc, chỉ thiếu đồ ăn thôi ạ.”
Những thứ còn khó mà bóc , dì Hoàng buộc chặt bao tải.
“Thật là, bảo con bé tài. Những thứ mà chúng mua chứ. Chỗ nhà máy của chúng ít, cả năm cũng khó mà gom đủ một bộ quần áo là chuyện thường. Con bé Tiểu Minh cứ yên tâm, những thứ , tiền và phiếu tem dì sẽ tính toán kỹ lưỡng cho con, để con thiệt .”
Minh Đại gật đầu: “Dạ , dì. Tốt nhất là đổi lấy nhiều hàng núi một chút ạ.”
Dì Hoàng vui vẻ gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Nói xong, hai liền về nhà.
Hai , cả nhà họ Liễu liền phấn khích.
Chị dâu Hoàng trân quý sờ hai bao tải đầy ắp đồ.
“Mẹ ơi, con sờ thấy chậu men ! Mấy cái liền, chúng giữ một cái . Ngay cả thằng điên còn hai cái chậu men, một cái rửa mặt một cái rửa chân, sạch sẽ thế cơ mà! Cả nhà chỉ dùng một cái chậu gỗ, nặng !”
Dì Hoàng mắng cô một câu: “Sao hả, mặt con to quá, cái chậu gỗ rửa hết mặt con ?!”
Chị dâu Hoàng hì hì cũng tức giận, tiếp tục sờ soạng, thỉnh thoảng kinh ngạc kêu lên: “Đây là xà phòng ? Cốc men! Hả? Đây là gì? Mẹ ơi! Mẹ ơi! Hình như còn cả giày nữa!”
Theo tiếng kêu kinh ngạc của cô , ánh mắt của nhà họ Liễu cũng càng thêm nóng bỏng.
Dì Hoàng sờ chiếc vỏ gối giường sưởi mà thở dài: “Trước còn tò mò, thanh niên trí thức Tiểu Minh lấy nhiều đồ như cho thằng điên . Bây giờ thì , đường dây cả.
Đám trong làng mắt kém, cứ tưởng thanh niên trí thức Tiểu Minh là trẻ mồ côi, ở thành phố ai giúp đỡ, ngờ tài giỏi đến thế, những thứ , chút quan hệ là lấy .
Bố của con bé Tiểu Minh khi còn sống cũng là tài, nếu , cũng sẽ chăm sóc con gái của ông như khi ông mất.
Mèo Dịch Truyện
Con bé còn nhỏ , những thứ chắc chắn là bù đắp cho nó đó.”
Vừa , bà xuống giường sưởi, cất chiếc vỏ gối .
“Không , thêm với mấy bà nữa, thu thêm đồ về, thể để con bé Tiểu Minh thiệt, cũng thể để thành phố coi thường dân làng .”
Chị dâu Hoàng lời bà , lén lút xúi giục: “Mẹ ơi, đổi ít đồ cho nhà con nữa ạ, núi của họ còn khó mua đồ hơn, với nhà họ nhiều đồ , thanh niên trí thức Tiểu Minh chẳng đổi hàng núi ?”
Nhà và nhà đẻ của cô ở cùng một làng, nhà , chồng cô thể nghĩ đến nhà đẻ của cô chứ, đúng là thông minh!
Dì Hoàng suy nghĩ: “Cũng , dì con Tết hổ đen và báo hoa sẽ xuống núi một chuyến, hỏi con bé Tiểu Minh về chuyện xương hổ. Lúc đó sẽ cùng, con cũng , chúng về thăm nhà đẻ một chuyến.”
Chị dâu Hoàng ngờ niềm vui bất ngờ, liền nhanh chóng gật đầu.
Chu Phán Đệ bên cạnh mắt lóe lên: “Mẹ ơi, bên nhà con…”
Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, rõ ràng, nếu dì Hoàng quen tính nết cô thì cũng cô gì.
Dì Hoàng lườm một cái: “Cái miệng con như cái dây quần, thể đổi cho bà , con cũng đừng lung tung ngoài. Nếu để tao thấy lời đồn đại gì, tao sẽ tìm con đầu tiên!”
Chu Phán Đệ đỏ mắt vội vàng sẽ lung tung, trong lòng cực kỳ tủi .
Mẹ chồng vẫn trách cô đẻ con trai, nếu đẻ con trai, nhà đẻ cô cũng sẽ coi thường nhỉ?
Nghĩ đến đó, cô bắt đầu lã chã rơi nước mắt.
Dì Hoàng cạn lời, tâm trạng phá hỏng hết.
“Còn cái quái gì nữa, lên giường sưởi ngủ!”
Bà tức giận, liền hành động, nhanh tất cả dọn dẹp xong và lên giường sưởi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-109-minh-dai-toi-da-quen-mot-chuyen-rat-quan-trong.html.]
Chu Phán Đệ mò mẫm sang nhỏ với chồng, kể lể nỗi oan ức.
Liễu Lai Vượng thì bắt đầu ngáy, tiếng ngáy càng lúc càng lớn.
Cuối cùng cô chỉ thể tự co ro trong chăn một đau buồn.
Liễu Lai Vượng đang ngáy thấy cô xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Vợ đó, tháo vát, đối xử với cũng , chỉ là bụng hẹp hòi, may mà cô lời, là do tự chọn, đành bao dung .
hai đứa con gái dạy dỗ cho , thể giống chúng mà mít ướt . Anh còn chờ con gái gả nhà , cũng hưởng phúc ông nhạc!
Minh Đại và Chu Tư Niên buổi tối ăn lẩu thịt hoẵng.
Nhà cung cấp nguyên liệu chính là con hoẵng ngốc hai Chu Tư Niên chọn từ , con vật đeo chiếc khăn quàng cổ giống của Minh Đại.
Minh Đại nhận , con hoẵng nào Chu Tư Niên đặc biệt chú ý, con đó sẽ sớm trong nồi thôi.
Hoẵng xẻ thịt, xương hầm nước lẩu, thịt thái lát mỏng ướp.
Nước xương trắng sữa nhúng những lát thịt hồng hào, tươi ngon mềm mại, thêm đủ loại nấm rừng, ngon đến mức hai nhướng mày lia lịa.
Hai ăn xong, đáy nồi còn khá nhiều xương lớn, Minh Đại định mai nấu thêm một bữa, hầm với dưa cải chua, chắc cũng ngon.
Ăn xong cơm, nghỉ ngơi một lát, Chu Tư Niên ngâm t.h.u.ố.c tắm, Minh Đại lấy hai quả táo, khoét bỏ lõi, cho một thìa đường đỏ, thêm bốn năm hạt kỷ tử, đặt nồi hấp.
Đợi đến khi Chu Tư Niên tắm xong , táo cũng hấp chín.
Anh đón lấy cái bát Minh Đại đưa: “Đây là gì?”
Minh Đại cũng tự bưng một bát: “Táo hấp, mỗi tối ăn một quả, cho cơ thể .”
Chu Tư Niên tưởng là thuốc, chuẩn tinh thần ăn đắng , mở nếm thử một miếng xong, bất ngờ Minh Đại.
“Minh Đại, là đồ ngọt!!”
Minh Đại múc canh uống: “ , thời gian bồi bổ cơ thể, đặc biệt là khí huyết, nếu em sợ châm cứu chịu nổi.”
Chu Tư Niên gật đầu, học cô múc canh uống.
Hai ăn xong táo, rửa bát, tự vệ sinh cá nhân ngủ.
Sáng sớm hôm , hai dậy , Minh Đại dẫn Chu Tư Niên trong gian tập quyền dưỡng sinh, đây là do ông ngoại Minh Đại dạy cô, thích hợp với Chu Tư Niên lúc .
Chu Tư Niên học nhanh, tập một là thuộc, khiến Minh Đại cảm thấy chút thành tựu nào, năm xưa cô học hơn một tuần liền.
Tập xong quyền dưỡng sinh, Minh Đại đổ mồ hôi, Chu Tư Niên thì cả.
Cô thu quyền định bữa sáng, định gọi Chu Tư Niên thì phát hiện bắt đầu tập.
Ban đầu vẫn là các chiêu thức của quyền dưỡng sinh, dần dần bắt đầu đổi, quyền pháp càng lúc càng phức tạp, quyền phong cũng càng lúc càng hung mãnh.
Vẻ mặt cũng càng lúc càng lạnh lùng, cả căng thẳng, như một thanh kiếm khỏi vỏ.
Minh Đại cẩn thận tránh , dám gì.
Bộ quyền Chu Tư Niên tập lâu, hết đến khác, cho đến khi kiệt sức, vẫn giữ tư thế thu quyền thẳng, thở hổn hển.
Minh Đại thấy vẻ mặt từ lạnh lùng chuyển sang đau buồn, đến mờ mịt, lúc mới cẩn thận tới.
“Chu Tư Niên, chứ?”
Chu Tư Niên cúi đầu, trong mắt tràn đầy đau khổ.
Anh xòe tay , những vết chai sần sắp biến mất tay , buồn bã mở lời: “Minh Đại, quên một chuyện quan trọng, vô cùng quan trọng, còn quan trọng hơn cả tính mạng , nhưng thể nhớ .”
Anh trong ánh nắng ban mai trông giống như một bong bóng xà phòng, sắp vỡ tan.
Minh Đại an ủi thế nào, và cô đều là phông nền trong sách, thông tin về quá ít ỏi.
“Chu Tư Niên, buổi sáng em chiên bánh đường cho ăn ?”
Chu Tư Niên mờ mịt một lúc, từ từ thu tư thế, chớp chớp mắt: “Bánh đường là gì? Có ngon ?”
“Bánh đường ngọt, bột mì bọc đường trắng cho chảo dầu chiên, bên ngoài giòn rụm, bên trong dẻo mềm, c.ắ.n một miếng là nước đường chảy . Cũng thể cho đường đỏ, thích đường trắng đường đỏ? Hay cả hai loại nhé….”
Chu Tư Niên món bánh đường cô mô tả hấp dẫn, mắt chớp cô, theo sát từng bước, về phía biệt thự, dần dần quên cảm giác đau thấu tâm can .
Các đại lão!
Ba chương sướng ạ!!
Ai thêm giá sách thì thêm nhé, tháng 11 cố lên nào!!