Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 111: --- Nghệ nhân dân gian, đánh gụ băng
Cập nhật lúc: 2025-10-29 05:35:05
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai mang đồ gian để sắp xếp, Chu Tư Niên giúp đổ hết đồ trong bao tải đất.
Vào những năm tháng , lương thực trong nhà thường chẳng ai nỡ đem đổi ngoài, nhưng sơn hào thì họ ăn từ nhỏ đến lớn, là đồ tự kiếm núi, nên cũng tiếc lắm, đa đều đổi sơn hào.
Hạt phỉ, hạt thông, hạt óc ch.ó dại là nhiều nhất, táo đỏ chỉ một túi nhỏ, đây là đồ quý, thường để dành cho con dâu mới về nhà.
Lạc cũng đổi ít, đậu nành nửa túi nhỏ, đây là nguyên liệu lấy dầu, ít ai chịu đổi.
Phần lớn còn là các loại nấm, từng chuỗi từng chuỗi, xâu riêng biệt bằng cỏ và phơi khô, sắp xếp sạch sẽ và sâu mọt, chắc chắn là do Hoàng thím lựa chọn cẩn thận.
Mộc nhĩ cũng hơn nửa bao tải, lớn nhỏ đều , ngâm nở là một lượng nhỏ.
Bất ngờ còn một túi nhỏ ngũ vị tử sấy khô, Minh Đại cất kệ t.h.u.ố.c trong kho của gian.
Những thứ cô định sắp xếp , thành giỏ quà, đến Tết sẽ đem bán một đợt để đổi lấy tiền.
Còn về hạt phỉ, cô giữ , núi họ vẫn tìm thấy bao giờ, Minh Đại định phát triển kinh doanh kẹo hạt phỉ.
Minh Đại bên đang tính toán, Chu Tư Niên bên đang nghiên cứu những chiếc giỏ mà Hoàng chị dâu mang theo.
Chủ yếu là do các nhà đổi nấm tiện thể mang đến, vài chiếc trông tinh xảo, Chu Tư Niên hình như thích.
Đợi đến khi Minh Đại tính toán xong, thì thấy Chu Tư Niên tháo tung mấy chiếc giỏ đó hết, giờ đang bận rộn đan , tiếc là thành công.
Minh Đại xổm xuống xem, những chiếc giỏ chắc là đan riêng cho trẻ con chơi, hoa văn phức tạp, Chu Tư Niên tháo tháo liền quên mất các bước.
Thấy vẻ bướng bỉnh của , Minh Đại nếu đan chắc sẽ khó chịu cả ngày, nghĩ đến việc giỏ quà cũng cần giỏ, liền gọi Chu Tư Niên mang theo những chiếc giỏ tháo hỏng, cùng đến nhà Liễu Đại Chính.
Minh Đại mang theo một ít cải thảo muối cay và bánh ngô dán nồi mà họ , đựng giỏ xách cửa.
Chu Tư Niên đeo gùi theo , tay cầm mấy chiếc giỏ bung bét.
Đi ngang qua cổng điểm thanh niên trí thức, họ thấy hai cũng đang ngoài, là Tề Chí Quân và Liễu Yến.
Bận rộn suốt thời gian , Minh Đại suýt nữa quên mất còn những phiền phức ở sân .
Khác hẳn với vẻ mặt rạng rỡ của Liễu Yến, Tề Chí Quân trông tiều tụy, cứ như thể rút hết xương sống.
Khi Liễu Yến thấy Minh Đại, cô vuốt ve chiếc khăn trùm đầu màu đỏ tóc : “Minh thanh niên trí thức, chị xem khăn trùm đầu của em ? Anh Quân mua cho em đấy.”
Anh Quân?
Minh Đại nhướng mày, xem là họ chính thức yêu .
Tề Chí Quân Liễu Yến khoe khoang cũng lên tiếng phản bác, chỉ đờ đẫn đống tuyết chất đống ở góc tường.
Minh Đại còn gì, Chu Tư Niên cau mày Liễu Yến, buột miệng : “Xấu thật!”
Vẻ mặt đắc ý của Liễu Yến lập tức cứng đờ, mắt cũng đỏ hoe, uất ức về phía Tề Chí Quân.
Tề Chí Quân nhát đến mức dám Chu Tư Niên, tránh ánh mắt tủi của Liễu Yến, vẫn giữ nguyên vẻ thất thần như hồn vía lên mây.
Minh Đại vội vàng kéo Chu Tư Niên đang định tiếp: “Anh thật thà gì chứ! Xin nhé Liễu thanh niên trí thức, chúng việc .”
Nói xong, cô kéo tay áo Chu Tư Niên lôi .
Chu Tư Niên thuận theo lực kéo của cô mà , nhưng vẫn quên lườm Liễu Yến một cái thật mạnh, sang bộ ủy khuất với Minh Đại.
“Minh Đại, cô đội khăn trùm đầu màu đỏ quá, bằng !”
Minh Đại trả lời qua loa cho : “ đúng đúng! Anh nhất!”
Chu Tư Niên hài lòng chỉnh khăn trùm đầu của , sửa sang chiếc nơ, xách giỏ nhanh về phía .
Đến nhà chú Liễu Đại Chính, xuyên qua hàng rào thấp, cô thấy chú đang đan đồ ở cửa nhà chính. Minh Đại cất tiếng gọi: “Chú Đại Chính, cháu ạ?”
Liễu Đại Chính thấy liền ngẩng đầu lên, thấy hai thì vẻ vui mừng: “Vào , ! Cửa khóa .”
Minh Đại dẫn Chu Tư Niên .
“Tiểu Minh thanh niên trí thức, tiểu Chu thanh niên trí thức, hai đứa thiếu thứ gì ?”
Chu Tư Niên vẫn còn nhớ Liễu Đại Chính, ấn tượng về ông. Nghe thấy Liễu Đại Chính chào hỏi , dù gì nhưng vẫn lịch sự gật đầu.
Minh Đại chiếc giỏ chú đang đan trong tay, nó kích thước phù hợp với giỏ quà mà cô .
“Chú Đại Chính, chú bao nhiêu chiếc giỏ như thế ạ?”
Liễu Đại Chính ngừng tay: “Cỡ hai ba chục cái gì đó. Cháu giỏ thì cứ lấy mà chơi , cái kiếm tiền .”
Minh Đại : “Chú Đại Chính, cháu mua hết giỏ , chú thể giúp cháu đan thêm 20 cái nữa ạ?”
Liễu Đại Chính ngờ cô nhiều như : “Cháu cần khi nào?”
Minh Đại nghĩ một lát: “Khoảng một tuần Tết ạ. Mấy cái giỏ là khác nhờ cháu tìm hộ, nhà máy của họ phát quà lễ, dùng giỏ đựng tươm tất, thực dụng ạ.”
Liễu Đại Chính gật đầu đồng tình: “Giỏ đan nếu giữ gìn cẩn thận thì thể truyền ba đời đấy!”
Minh Đại tủm tỉm gật đầu: “ ạ, cháu cũng mang quà biếu , họ ưng ý cái giỏ đựng quà, nên mới hỏi đấy ạ. Chú Đại Chính xem thử , nếu vấn đề gì cháu sẽ trả lời họ.”
Liễu Đại Chính nghĩ về tre còn tích trữ: “Không thành vấn đề, một tuần Tết nhất định sẽ xong cho cháu!”
Minh Đại gật đầu, vén cái giỏ tay Chu Tư Niên : “Chú Đại Chính, cháu mang ít bánh bột ngô và kim chi cải thảo tự muối đến cho chú nếm thử. Đây là một đồng, cháu gửi chú tiền đặt cọc ạ.”
Liễu Đại Chính cảm kích nhận lấy bánh bột ngô và vò sành nhỏ đựng dưa cải muối, nhưng cầm tiền: “Tiểu Minh thanh niên trí thức, tiền thì khỏi , cháu cho ít đồ ăn là , tiền cũng chẳng chỗ mà tiêu.”
Minh Đại nghĩ cũng , ông chút tiền trong tay cũng sẽ thằng cháu trai bòn rút mất.
“Vậy , chú đưa tay đây, cháu xem mạch cho chú. Nếu cần, cháu sẽ kê cho chú ít t.h.u.ố.c bổ.”
Liễu Đại Chính vội vàng gật đầu, đặt đồ lên chiếc ghế dài bên cạnh, phủi sạch dăm tre đưa tay .
Minh Đại đặt tay lên bắt mạch, lát đổi sang tay .
“Ban đêm chú vẫn còn ho ạ?”
Liễu Đại Chính gật đầu: “Ban đêm ho vài tiếng thôi, nhưng đỡ hơn nhiều .”
Minh Đại gật đầu: “Không cần uống t.h.u.ố.c nữa , chú cứ tần lê hoa tiêu mà ăn là , nhà chú hoa tiêu và lê ạ?”
Liễu Đại Chính cần tốn tiền mua t.h.u.ố.c thì vui mừng: “Lê thì lê đông lạnh, đại đội trưởng mới gửi cho mấy quả hôm . Thằng Quốc Cường ăn hết sẽ gửi tiếp. Hoa tiêu trong nhà cũng , loại hoa tiêu dại núi .”
Minh Đại gật đầu: “Được ạ, chú rã đông lê , cắt thành miếng nhỏ nấu với bốn năm hạt hoa tiêu trong mười phút, tắt bếp để nguội uống. Cái thể uống cả mùa đông, chú cũng hợp ăn đồ lạnh, nên lê đông lạnh bằng nước là nhất.”
Liễu Đại Chính nghiêm túc ghi nhớ: “Được tiểu Minh thanh niên trí thức, , đa tạ cháu.”
Minh Đại xua tay: “Người cùng làng, khách sáo gì ạ. Vậy giỏ cháu mang vội, khi nào xe kéo qua cháu sẽ lấy một thể.”
Liễu Đại Chính gật đầu.
Hai cứ trò chuyện ngừng, Chu Tư Niên thấy chán, sang chiếc giỏ Liễu Đại Chính đang đan, thấy vẻ đơn giản, bèn tự tay thử một chút.
Anh cứ tháo đan , đợi đến khi Minh Đại và Liễu Đại Chính để ý thì tháo nát một chiếc giỏ thành hình của .
Minh Đại chút ngại ngùng: “Chú Đại Chính, cháu xin ạ, cái chúng cháu mua.”
Liễu Đại Chính xua tay để tâm, mà bàn tay của Chu Tư Niên. Mặc dù chiếc giỏ tháo nát, nhưng cách đan của Chu Tư Niên cũng khá , chỉ là cách khóa mối nối nên mới bung .
Ngứa nghề, Liễu Đại Chính lập tức chỉ dẫn kỹ thuật đan cho Chu Tư Niên. Chu Tư Niên chăm chú lắng , theo hướng dẫn của Liễu Đại Chính, nhanh đan phần bung.
Thế là, một già một trẻ bắt đầu lớp học đan lát nhỏ. Minh Đại bên cạnh mà mịt mờ, nhanh buồn ngủ.
Chu Tư Niên thì càng lúc càng hưng phấn, đan xong tất cả những chiếc giỏ mang đến.
Liễu Đại Chính nhận những chiếc giỏ , chính là do ông đan.
Chu Tư Niên vui mừng, lấy chiếc áo len trong giỏ cho Liễu Đại Chính xem.
Liễu Đại Chính ít khi khỏi làng, từng thấy áo len bao giờ, thấy màu đỏ tím rực rỡ cho kinh ngạc.
Ông cẩn thận chạm cuộn len mềm mại, khỏi cảm thán: “Màu thật đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-111-nghe-nhan-dan-gian-danh-gu-bang.html.]
Chu Tư Niên lập tức vui vẻ hưởng ứng: “ ạ! ạ!” Đây là duy nhất công nhận gu thẩm mỹ của , đúng là tri kỷ!
Sau đó hai họ quên bẵng cả Minh Đại, một thì dạy đan giỏ, một thì dạy đan áo len.
Bàn tay Liễu Đại Chính chai sạn nhiều, sợ hỏng sợi len, ông tự tìm mảnh vải cắt thành sợi thô, gọt tre kim đan áo len, học mũi đan phẳng theo Chu Tư Niên.
Chu Tư Niên trình độ dạy học cao hơn Minh Đại, cộng thêm chú Liễu Đại Chính khéo tay, nhanh một mảnh vải ghép màu phẳng phiu đan xong.
Minh Đại cái , cái , cứ cảm giác lẫn lộn.
Đến trưa, Chu Tư Niên vẫn chịu , và Liễu Đại Chính nghiên cứu cách đưa kỹ thuật đan áo len công nghệ đan đồ tre.
Liễu Đại Chính cũng Minh Đại bằng ánh mắt mong chờ, gì nhưng rõ ràng cũng Chu Tư Niên .
Minh Đại cạn lời.
Cuối cùng, đành để Chu Tư Niên ở tiếp tục học hỏi và thảo luận, cô về nhà nấu cơm cho hai vị "nghệ nhân dân gian" .
Đợi đến khi cô mang cơm đến, Liễu Đại Chính gọi Chu Tư Niên là “Huynh Tư Niên” từ lúc nào, tay hai cũng thêm một chiếc giỏ tạo hình kỳ lạ.
Minh Đại nghĩ thầm: Cháu gọi chú là chú, chú gọi là , chú thấy hợp lý ạ?
Minh Đại hâm nóng bánh bột ngô ngũ cốc hấp, xào rau cải bà ngoại và thêm trứng chiên vụn. Bữa cơm đơn giản khiến Liễu Đại Chính suýt . Đã lâu lắm ai ăn cơm cùng ông.
Chu Tư Niên chú , lẽ nghĩ đến bản , liền vỗ vai Liễu Đại Chính một cái. Chỉ là lực mạnh, nếu Minh Đại đỡ lấy, Liễu Đại Chính bổ nhào lên bàn ăn .
“Huynh , sẽ thường xuyên đến!”
Liễu Đại Chính đau đến nhe răng, nhưng vẫn vui vẻ gật đầu lia lịa.
Minh Đại Liễu Đại Chính, nghĩ đến Thiết Đản và Cẩu Đản nhà dì Hoàng.
Không thể , Chu Tư Niên tiến bộ , bây giờ thiện cảm với cả già lẫn trẻ con, chỉ riêng ở độ tuổi trung niên thì vẫn cứ thấy là thấy phiền.
Ăn xong cơm, hai lảm nhảm chuyện suốt cả buổi, khiến Minh Đại ngáp ngắn ngáp dài liên tục.
Đến khi Chu Tư Niên hài lòng dậy định về, Minh Đại suýt ngủ gật .
Trong sự lưu luyến tiễn biệt của Liễu Đại Chính, hai trở về nhà.
Trên đường , Chu Tư Niên xách chiếc giỏ mới đan của , ngắm nghía.
Mèo Dịch Truyện
Đến đầu làng, thấy nhiều trẻ con đang chơi đùa tuyết, Thiết Đản và Cẩu Đản cũng ở trong đó.
Những đứa trẻ khác thấy hai , từ xa dám gần.
Thiết Đản và Cẩu Đản kỹ thuật nhặt đá điêu luyện của Chu Tư Niên chinh phục , thấy họ liền lon ton chạy đến.
“Dì Tiểu Minh!”
Hai đứa bé cất tiếng chào thật to, liếc Chu Tư Niên một cái, ngượng ngùng gãi đầu, gọi là gì.
Minh Đại chuyện với Thiết Đản, còn Chu Tư Niên thì món đồ tay Cẩu Đản, chút tò mò.
“Cái dùng để gì thế?”
Cẩu Đản giơ chiếc roi và khúc gỗ trong tay lên: “Bọn cháu đang chơi cù , chơi ?”
Minh Đại và Thiết Đản cũng thấy, đầu .
Chu Tư Niên đặt chiếc giỏ trong giỏ đựng đồ lưng, đưa tay lấy khúc gỗ con , kỹ: “Cái chơi thế nào?”
Cẩu Đản ngượng, trai một cái. Nó còn quá nhỏ, thể tự đ.á.n.h con , chỉ thể đợi trai đ.á.n.h cho nó , nó mới chạy lên quật vài cái cho đỡ nghiền. Thường xuyên vì nó phá phách mà con dừng , trai đến “cứu” nó.
Thiết Đản lấy hết dũng khí chỉ món đồ tay Chu Tư Niên: “Đây là cù , dùng roi quật nó là nó .”
Chu Tư Niên đặt con gỗ xuống đất, cầm roi quật vài cái. Con gỗ chỉ nhúc nhích, nhưng .
Anh cau mày nhét chiếc roi tay Thiết Đản: “Em !”
Thiết Đản nhận lấy, nuốt nước bọt, quấn sợi roi quanh con gỗ, thuận theo lực, quăng xuống quật roi, con tít tuyết. Thiết Đản quất thêm mấy roi nữa, con càng nhanh hơn một chút.
Chu Tư Niên mà hai mắt sáng rực. Thiết Đản điều liền đưa roi cho .
Anh nhận lấy chiếc roi, quật một cái thật mạnh, vút một cái, con bay xa mười mấy mét.
Thiết Đản và Cẩu Đản đều ngây .
Minh Đại vẻ mặt thể tin nổi của Chu Tư Niên chọc ha hả.
Chu Tư Niên tự thấy mất mặt, vui siết chặt chiếc roi, liếc Minh Đại.
Thiết Đản và Cẩu Đản lập tức kích hoạt kỹ năng bợ đỡ, lon ton chạy nhặt con gỗ về.
Minh Đại ánh mắt oán trách của Chu Tư Niên thì ngừng , khẽ ho một tiếng: “Anh mạnh tay quá. Thử quật nhẹ nhàng thôi, để Thiết Đản dạy .”
Thiết Đản nhặt con gỗ về, lúc thấy câu , liền lo lắng Chu Tư Niên.
Chu Tư Niên do dự một chút, đưa roi qua: “Dạy !”
Thiết Đản với vẻ mặt mơ màng nhận lấy, quấn sợi roi quanh con gỗ, đặt xuống kể cho Chu Tư Niên cách dùng lực, giọng càng lúc càng lớn, mặt cũng càng lúc càng đỏ. Ôi ơi, cũng ngày thầy giáo nhỏ cho thằng điên ! Thiết Đản phấn khích, cảm thấy rửa sạch nỗi nhục thằng điên dọa tè quần đây!
Dưới sự chỉ dẫn của Thiết Đản, Chu Tư Niên dần dần nắm vững kỹ thuật, tự cầm roi quật.
Rất nhanh, con gỗ tít cú quật của , càng càng nhanh, thỉnh thoảng còn thể nhảy lên một cái.
Dần dần, những đứa trẻ khác cũng vây , Chu Tư Niên biểu diễn những kiểu quật con điêu luyện.
Minh Đại cũng xem, khỏi cảm thán, khả năng thực hành của Chu Tư Niên thật sự mạnh!
Sau đó, Chu Tư Niên chê một con đủ , bèn trưng dụng tất cả con của lũ trẻ ở đó, một chơi cùng lúc 8 cái!
Từng con gỗ tròn tại chỗ, va , thấy sắp đổ xuống đất chiếc roi của Chu Tư Niên cứu vãn.
Lũ trẻ vây xem reo hò ngớt, ánh mắt ngưỡng mộ gần như nhấn chìm Chu Tư Niên!
Chu Tư Niên chơi vui, đến khi các nhà bắt đầu gọi bọn trẻ về ăn cơm, vẫn còn .
Lưu luyến rời trả đồ cho , theo Minh Đại về nhà.
Minh Đại an ủi : “Về nhà chúng tự , bao nhiêu cái thì !”
Niềm vui của Chu Tư Niên lập tức trở , đôi mắt sáng như ch.ó săn Minh Đại: “Minh Đại em thật !”
Minh Đại đầu một cách tự nhiên, tăng nhanh bước chân: “Đương nhiên là ! Mau về nhà! Lạnh c.h.ế.t !”
Về đến nhà, cô bới trong đống củi tìm khúc gỗ thích hợp mang gian.
Minh Đại giảng giải cho những điểm mấu chốt khi chế tác, để tự gọt gỗ.
Còn cô thì đến kho nhỏ của Chu Tư Niên, tìm thấy những viên bi sắt tháo từ chiếc xe đạp.
Sau đó kho lấy phấn màu.
Bên ngoài, Chu Tư Niên gọt xong một cái.
Minh Đại dùng búa đóng viên bi sắt đáy con gỗ, đó tô lên những vòng tròn đầy màu sắc.
Chu Tư Niên dùng lốp xe đạp cũ một chiếc roi, cầm con mới xong đ.á.n.h trong phòng khách.
Con xoay tròn theo lực của , chỉ nhanh và định mà những con nhiều màu sắc trông càng mắt hơn.
“Minh Đại, em ! đ.á.n.h cầu vồng !!”
Minh Đại cũng chơi, Chu Tư Niên đưa roi cho cô, gia công con .
Cuối cùng hai tổng cộng 10 cái con lớn nhỏ, đủ màu sắc.
Kể từ đó, thú tiêu khiển của hai trong gian, ngoài việc xem cừu con đ.á.n.h , thêm một hoạt động nữa là thi đấu đ.á.n.h con !
Chu Tư Niên bày tỏ, hôm nay quả là một ngày vui vẻ!