Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 117: Một trào lưu kỳ lạ lan rộng khắp công xã Hồng Kỳ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-29 11:12:05
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì ngày đầu tiên thu hoạch nhiều cá, nên mấy ngày đó, dân trong làng càng thêm nhiệt tình phá băng câu cá.
Ông Ba Liễu lái xe ngựa, lượt đưa từng nhà đến vị trí định ở Loan Liễu để câu cá, mỗi trở về đều tặng ông một hai con, cũng thu hoạch kha khá.
Ông còn tinh ý tìm đến Minh Đại, nhờ cô giúp ướp cá, gia vị thì ông , còn thiếu gì ông sẽ mua.
Những năm là thím Hoàng giúp ông ướp cá, ngoài mặn thì vẫn chỉ mặn, ông thấy thà ướp, cứ thế để bên ngoài cho đông còn hơn.
Thế nhưng từ khi ăn cơm Minh Đại nấu, ông nghĩ nữa.
Quả nhiên, Minh Đại cũng ông thất vọng, cá ướp xong chỉ ăn tươi ngon miệng, mà khi treo lên phơi khô, giữ cả năm, đem hấp vẫn thơm ngon, hề đắng chát, ngon tuyệt vời!
Có lẽ vì Minh Đại và bọn họ rải mồi nên địa điểm câu cá định ở Loan Liễu sản lượng cá nhiều nhất, khiến các thôn làng lân cận vô cùng ngưỡng mộ.
Dần dần, đến câu cá gần Loan Liễu ngày càng đông, thậm chí công xã cũng nhận tin, ít trượt băng từ sông Ngọc Đái đến câu cá.
Loan Liễu dần trở nên náo nhiệt, câu cá băng, chơi bi sắt băng và trượt băng ngày càng nhiều, lũ trẻ thì quản đường xa mà chạy thẳng sông Ngọc Đái.
Vì Thiết Đản và Cẩu Đản khoe khoang, nên trẻ con theo chân hai đứa đến tìm Chu Tư Niên chơi ngày càng đông, mỗi ngày đều đến con hẻm nhỏ bên cạnh điểm thanh niên trí thức chờ Chu Tư Niên cùng chơi.
Điều khiến các thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức vô cùng buồn bực, hiểu chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Chu Tư Niên lòng trẻ con trong làng đến .
Cần rằng, lũ trẻ trong làng đều lớn dặn dò, gần bọn họ, những thanh niên trí thức.
Chu Tư Niên thấy lũ nhóc phiền phức, lũ nhóc bẩn thỉu càng phiền phức hơn, nhưng Minh Đại giao tiếp với nhiều hơn, nên đành miễn cưỡng dẫn chúng chơi.
Minh Đại: Đừng tưởng thấy khóe miệng vui vẻ đến tận trời mỗi khi trở về đấy nhé!
Ngày hôm đó, bên ngoài điểm thanh niên trí thức vang lên tiếng gõ cửa như thường lệ, Chu Tư Niên đan áo len mở cửa.
Đến đúng là Thiết Đản và bọn chúng, mười mấy đứa trẻ thấy Chu Tư Niên liền đồng thanh hô: “Chào Đại ca!”
Chu Tư Niên đảo mắt một vòng, thấy đứa nào thò lò mũi xanh, bèn hài lòng gật đầu.
“Cứ , đan xong áo len sẽ .”
Nói xong, dẫn đầu phòng , lũ trẻ nối gót theo , Thiết Đản ở cuối cùng cài chốt cửa .
Bọn chúng đến nhà Đại ca hai , mỗi đến đều kinh ngạc sự sạch sẽ ngăn nắp trong phòng , rón rén dám trèo lên giường sưởi.
Chu Tư Niên đương nhiên sẽ chào hỏi bọn chúng, tự trèo lên giường sưởi tiếp tục đan áo len.
Đợi đến khi Minh Đại xách giỏ nhỏ bước , cô thấy mười củ khoai tây nhỏ đang xếp hàng bò bên cạnh giường sưởi xem Chu Tư Niên đan áo len, xem đến là say sưa, cứ như đang xếp hàng chờ ăn kẹo .
Thấy cô bước , lũ trẻ đầu , theo Thiết Đản gọi dì.
Cái vai vế loạn hết cả !
Minh Đại chào hỏi, đưa chiếc giỏ nhỏ cho Thiết Đản, bên trong là hạt dẻ cô luộc, cho đường, chuyên dùng để đãi bạn bè của Chu Tư Niên.
Thiết Đản nhận lấy, cùng lũ trẻ cảm ơn, đó mỗi đứa phát ba hạt, yên lặng ăn, dám phát tiếng động phiền Chu Tư Niên.
Minh Đại chiếc áo len trong tay Chu Tư Niên, gần kết thúc , sắp đan xong .
Chiếc áo là của , nền len màu đỏ, hoa văn trái tim màu trắng, to hơn hoa văn của Minh Đại một chút, sắp xếp hợp với thẩm mỹ của riêng Chu Tư Niên, đổi là vẫn đỏ rực rỡ.
Mười phút , cuối cùng cũng đan xong.
Chu Tư Niên cất kim đan , giơ áo len lên một cách hài lòng, cầm gương soi, càng càng ưng ý.
Minh Đại cũng thấy , cổ cao khí sắc trông hơn nhiều.
Lũ trẻ thì càng hiếu kỳ, líu ríu gì đó.
Dù thì, trong nhận thức của bọn chúng, chỉ cô dâu mới mặc đồ màu đỏ.
Một đứa trẻ nhỏ lén hỏi Thiết Đản: “Anh Thiết Đản ơi, Đại ca sắp lấy chồng ạ?”
Thiết Đản vội vàng bịt miệng nó , liếc Chu Tư Niên vẫn còn đang tự mãn, nghiêm nghị lắc đầu, hiệu cho nó đừng gì.
Cuối cùng, Chu Tư Niên đợi kịp giặt qua nước, mặc áo len .
Minh Đại cũng ngăn cản, dù bên trong vẫn còn áo thu.
Thế là cứ trố mắt Chu Tư Niên quần áo, khiến ngại ngùng.
Anh lũ trẻ đất, kiêu ngạo : “ quần áo đây, đàn bà ngoài, đàn ông ở !”
Minh Đại khóe miệng giật giật, cạn lời ba cô bé đất, Hoàng Đào, Hoàng Hạnh và Nha Béo, tất cả đều cao bằng giường sưởi, Nha Béo thậm chí còn đang mặc quần thủng đũng.
Cuối cùng, sự yêu cầu mạnh mẽ của Chu Tư Niên, Minh Đại đành dẫn “đám phụ nữ” sang phòng cô.
Ván gỗ mỏng, động tĩnh bên phòng bên cạnh đều rõ mồn một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-117-mot-trao-luu-ky-la-lan-rong-khap-cong-xa-hong-ky.html.]
Đầu tiên là Chu Tư Niên khoe khoang một cách tự mãn, đó là một đám tay sai nhỏ thi khen ngợi.
Trong đó, giọng trẻ con đặc biệt trong trẻo của Cẩu Đản là rõ nhất, tuy là đứa nhỏ nhất nhưng khả năng nịnh bợ là một, bé áp dụng ít nội dung từ truyện tranh liên họa, vẻ thể thống gì nhưng Chu Tư Niên xong vẻ hài lòng, đặc biệt khen ngợi bé.
Nghe mãi, bên mà bắt đầu mở lớp dạy tại chỗ, truyền thụ kỹ thuật đan áo len, Minh Đại đành lên tiếng cắt ngang.
Mèo Dịch Truyện
“Chu Tư Niên, còn trượt băng nữa đấy?!”
Tiếng bàn luận bên lúc mới dừng , Chu Tư Niên đáp một tiếng bắt đầu mặc quần áo.
Minh Đại dọn dẹp một chút, dẫn các cô bé ngoài, đợi ở cửa.
Không lâu , Chu Tư Niên bước , đội chiếc khăn rằn đỏ của , khoác chiếc áo khoác quân đội, cằm vùi trong cổ áo len màu đỏ, tôn lên nước da trắng của , trông khá mắt.
Đằng là một đám tay sai nhỏ, Cẩu Đản nhỏ nhất, đang kéo một tấm ván gỗ, đó là xe trượt băng đặc chế của Chu Tư Niên, dùng để trượt băng, cây gậy thì do Thiết Đản cầm.
Ở cửa cũng một đống ván gỗ và gậy, đó là những chiếc xe trượt băng mà lũ trẻ mang đến.
Cầm xong dụng cụ, lũ trẻ tự giác xếp hàng theo thứ tự cao thấp lưng Chu Tư Niên.
Chu Tư Niên dáng bên cạnh chỉnh hàng, chắc là đây từng xếp hàng cho bọn chúng .
Sau khi đội hình chỉnh tề hô điểm danh, Minh Đại nghĩ rằng họ sắp , nhưng ngay đó, cô kinh ngạc bởi hành động đồng loạt của lũ trẻ.
Mỗi đứa trẻ đều từ trong túi áo của lôi một vật màu đỏ.
Là khăn rằn đỏ, kích thước rõ ràng là của hoặc bà chúng.
Chu Tư Niên lệnh: “Đội!”
Lũ trẻ giơ cao hai tay, vẻ mặt nghiêm túc đội chiếc khăn rằn lên ngoài chiếc mũ của .
Đây là tình huống gì thế ?!
Cô bên đang ngơ ngác, còn Chu Tư Niên hài lòng.
Anh thậm chí còn kiểm tra từng đứa xem chúng đội ngay ngắn , còn thắt nơ cho những đứa thắt.
Minh Đại cái , cái , cuối cùng phát hiện , lạc loài chính là cô.
Cô đội là mũ len.
Trong lúc Minh Đại còn đang ngơ ngẩn, đội khăn rằn đỏ của Loan Liễu xuất phát!
Người dẫn đầu đương nhiên là Chu Tư Niên, phía là đám khăn rằn đỏ nhỏ đang hô khẩu hiệu một hai một.
Khi ngang qua điểm thanh niên trí thức, Phương Nhu ngoài.
Thấy Chu Tư Niên, cô nhíu mày, động đậy, đợi qua .
Đến khi rõ đội khăn rằn đỏ lưng Chu Tư Niên, cô chấn động.
Minh Đại thề, miệng cô há chắc chắn thể nhét một nắm đấm.
Con đường hôm nay dài bất thường, Chu Tư Niên dẫn đội của , hiên ngang tiến về phía , thu hút ánh dọc đường, thậm chí trong thôn vì mải bọn họ mà điều xe trượt ngựa lao xuống rãnh, cả xe đều đổ nhào đống tuyết.
Minh Đại theo từ xa, giả vờ như quen bọn họ.
chỉ cần cô theo kịp, Chu Tư Niên sẽ dừng đợi cô, lũ trẻ nhiệt tình gọi cô cùng.
“Dì Tiểu Minh ơi, đây, đây!”
Càng nổi bật hơn nữa!
Để nổi bật giữa đám đông, Minh Đại đành khó xử cùng, cả đều thoải mái.
Đến nơi câu cá, đội khăn rằn đỏ của Loan Liễu nổi tiếng.
Không ít dân làng đều đang đoán, lẽ nào gần đây thịnh hành đeo khăn rằn đỏ ?
Những chạy theo mốt khi về nhà, lập tức đến cửa hàng cung tiêu xã của công xã mua khăn rằn đỏ, chỉ mua cho con cái mà cả bản cũng bỏ qua.
Một thời gian, khắp công xã cũng thấy lớn trẻ con đeo khăn rằn đỏ, nam nữ già trẻ đều lấy việc một chiếc khăn rằn đỏ vinh dự.
Một trào lưu kỳ lạ lan rộng khắp công xã Hồng Kỳ.
Khăn rằn đỏ ở cửa hàng cung tiêu xã thậm chí còn bán hết sạch hàng, đến huyện để bổ sung.
Thấy nhiều , đến nỗi , khi Minh Đại tình cờ gặp Liễu Đại Trụ, Liễu Khánh Dân và Liễu Quốc Cường đang đội khăn rằn đỏ trong làng, cô cũng thể bình tĩnh chào hỏi.
Cái coi là: Hoài nghi kẻ điên, thấu hiểu kẻ điên, cuối cùng, trở thành kẻ điên?
Thế giới , thật quá kỳ diệu!