Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 125: --- Minh Đại, tim tôi đau quá! Tình bạn kỳ lạ.

Cập nhật lúc: 2025-10-29 11:12:13
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Minh Đại kinh hãi: "Tè á?! Con vệ sinh !!"

 

Lúc , lời thế chứ?!!

 

Chu Tư Niên chui khỏi chăn, mắt đỏ hoe lên tiếng tố cáo: "Mẹ bảo con hai ngày nay cứ ở giường mà!"

 

Minh Đại chọc tức đến mức suýt ngất : "Đi nhanh lên! Con định tè giường thật đấy !!!"

 

Chu Tư Niên lúc mới gắng gượng thoát khỏi chăn, lảo đảo nhà vệ sinh.

 

Minh Đại bưng khay chờ ở cửa, nửa ngày thấy tiếng nước.

 

Phòng cách âm thế ?

 

lúc cô đang nghi hoặc, giọng nghẹn ngào của Chu Tư Niên vang lên: "Minh Đại! Không tè !!"

 

Minh Đại: éo đái !!!

 

Nghe thấy tiếng bên trong càng ngày càng gấp gáp, Minh Đại sợ mở cửa , đành hít một thật sâu, ở cửa huýt sáo.

 

Tiếng huýt sáo trong trẻo vang vọng trong phòng ngủ, xuyên qua khe cửa truyền phòng tắm.

 

Rất nhanh, tiếng nước róc rách truyền đến, Minh Đại mà mặt càng đỏ bừng.

 

Trời ơi!

 

Năm đó cô học huýt sáo là sư để tán gái, cô bắt chước, định học xong tán trai .

 

Ai ngờ, trai tán , dùng cho thằng con quý hóa Chu Tư Niên.

 

Cô mệt mỏi quá!

 

Làm thật dễ chút nào!!

 

Đợi một lúc lâu, tiếng nước mới dừng.

 

Có vẻ là nhịn khá lâu .

 

Minh Đại dặn dò qua cửa, bảo rửa mặt ăn cơm.

 

Chu Tư Niên vang dội đáp lời, nhanh phòng tắm thoang thoảng mùi hoa hồng, là xà phòng Chu Tư Niên tự tìm trong kho.

 

Minh Đại đặt đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, chờ .

 

Nhìn ga trải giường nhăn nhúm giường, càng càng mắt, cuối cùng nhịn dậy, ga trải giường mới.

 

"Người lớn ! Cũng thể ga trải giường nhăn nhúm đến mức ! Thật là! Cái nhà thì tan nát!"

 

cằn nhằn nhét ga trải giường máy giặt ở ban công.

 

Nhét xong cô cảm thấy gì đó đúng!

 

Câu mà quen thuộc thế, kiếp cứ thấy bỉm sữa nào cũng trong các video!

 

Chu Tư Niên độc!

 

Thành công lừa cô vai trò !

 

Chu Tư Niên bước , thấy là Minh Đại với vẻ mặt chán nản còn thiết sống.

 

Nhìn đồ ăn bàn, hai bát cháo trắng, hai quả trứng vịt muối và một đĩa bánh bao sữa nhỏ, Chu Tư Niên thấy cũng , cầm một cái bánh bao c.ắ.n xuống, quên gọi Minh Đại: "Minh Đại, ăn !"

 

Minh Đại Chu Tư Niên vô tư lự, lắc đầu, cùng ăn sáng.

 

Ăn xong, trạng thái của Chu Tư Niên hơn nhiều, ít nhất khi vệ sinh còn lảo đảo nữa.

 

Mấy ngày đó, Minh Đại vẫn cho ngoài, tiếp tục giường nghỉ ngơi.

 

Uống t.h.u.ố.c đến mức buồn bực, Chu Tư Niên cau mày hỏi Minh Đại xin len, tự đan thêm một chiếc áo len để tự thưởng cho .

 

Minh Đại lặng lẽ tìm cho cuộn len đỏ, Chu Tư Niên đan một chiếc áo màu trơn.

 

Hai ngày nay còn gặp ác mộng nữa, tình trạng sức khỏe cũng định hơn nhiều.

 

Minh Đại thành thạo bắt mũi, ngón tay móc móc quấn quấn, một hàng len thành hình.

 

Nhân lúc đang vui vẻ, Minh Đại động sắc hỏi: "Chu Tư Niên, nửa đêm con kho gì? Có con đói ?"

 

Tay Chu Tư Niên khựng , động tác tay chậm dần.

 

Minh Đại nhận điều bất thường, vội vàng lái sang chuyện khác: "Con đói, tìm đồ ăn ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-125-minh-dai-tim-toi-dau-qua-tinh-ban-ky-la.html.]

Chu Tư Niên vẫn gì, nhưng động tác tay loạn, chỉ sai chỗ, nhanh hàng len gọn gàng bung .

 

Minh Đại nữa, lặng lẽ .

 

lúc Minh Đại tưởng Chu Tư Niên sẽ trả lời, ngẩng đầu lên.

 

Trong đôi mắt đỏ hoe, ánh trống rỗng, rõ ràng , nhưng Minh Đại cảm thấy đến nát cả lòng.

 

"Minh Đại, thấy con hổ xé nát một ăn thịt, nhiều máu, kêu t.h.ả.m thiết lắm.

 

Người đó cứu , bảo chạy mau, nhưng quên mất , nhớ mặt , chỉ nhớ giọng của , đó là nhiều máu, nóng bỏng rát.

 

Minh Đại, nghĩ đến , tim đau lắm."

 

Minh Đại ánh sáng trong mắt dần dần lụi tắt, an ủi thế nào.

 

Thì , Chu Tư Niên sợ hổ, mà là cảnh hổ ăn thịt kích thích , đặc biệt là, ăn thịt cứu , thể là , đồng đội hoặc bạn bè của .

 

Đây mới là lý do sợ hãi.

 

Cuối cùng, cô chỉ xuống bên cạnh Chu Tư Niên, nhận lấy cuộn len trong tay , từ từ vuốt thẳng chỗ đan sai, trả cho .

 

Chu Tư Niên nhận lấy, tiếp tục đan.

 

Chỉ là đang đan, len ướt.

 

bệnh, Minh Đại bỏ lỡ cuối cùng gửi rau lên huyện, cuối cùng là Liễu Đại Trụ dẫn Liễu Tam Gia .

 

Chuyện Minh Đại bán giỏ quà cũng đổ bể.

 

Cô lấy một ít thức ăn cho Liễu Đại Chính, bảo tiếp tục đan, cô vẫn cần Tết.

 

Liễu Đại Chính vui vẻ đồng ý, còn hỏi thăm Chu Tư Niên của đến.

 

Minh Đại với rằng Chu Tư Niên cảm, đang ở nhà dưỡng bệnh.

 

Liễu Đại Chính bày tỏ sự thông cảm với việc bệnh, và lấy một cái giỏ mới hình dáng kỳ lạ đưa cho Minh Đại, dặn dò cô đây là để Chu Tư Niên giải khuây.

 

Minh Đại mang về, đưa cho Chu Tư Niên.

 

Chu Tư Niên thấy xong, vui, lập tức cắt một đoạn len nhỏ đang đan dở, đưa cho Minh Đại, rõ đây là quà đáp lễ của , bảo Minh Đại nhất định gửi đến tay Liễu Đại Chính.

 

Minh Đại cầm đoạn len đến một mét, Chu Tư Niên, xác nhận nghiêm túc , mơ màng đến nhà Liễu Đại Chính.

 

Người bình thường, ai tặng một đoạn len chứ!

 

Trừ khi nhận len bình thường!

 

Liễu Đại Chính đoạn len tươi lạ thường.

 

Anh cẩn thận dùng đầu ngón tay vuốt ve đoạn len, trân trọng.

 

Sau khi ngắm đủ, lấy một mảnh vải rách gói đoạn len , và trịnh trọng dặn dò Minh Đại, bảo cô cảm ơn Chu Tư Niên, tâm ý của , nhận .

 

Mèo Dịch Truyện

Minh Đại: ???

 

Sao nhận ?!!

 

Anh , tâm ý của là gì?

 

Minh Đại với vẻ mặt đầy dấu hỏi về nhà, thành thật báo cáo lời cảm ơn của Liễu Đại Chính cho Chu Tư Niên.

 

Chu Tư Niên xong vô cùng hài lòng.

 

Minh Đại: ????

 

Rốt cuộc là ý gì ?!!!

 

Bất chấp sự sụp đổ của cô, hai tuy gặp mặt, nhưng mấy ngày nay qua ít, ở giữa thể thiếu sự giúp đỡ của Minh chim bồ câu đưa thư nhỏ.

 

Minh Đại xách giỏ về nhà, khỏi thở dài, cô luôn cảm giác như đang gửi thư tình cho ai đó hồi đại học .

 

Chu Tư Niên việc để thì tình hình càng hơn, ngoài những cơn ác mộng thỉnh thoảng ban đêm, cơ thể và cảm xúc của dần dần trở mức đây, Minh Đại dần dần cũng cho phép ngoài hoạt động.

 

Chỉ là đó, Chu Tư Niên bao giờ chủ động kho nữa, thỉnh thoảng cùng Minh Đại , cũng chỉ ở cửa.

 

Mặc dù Minh Đại giấu chiếc hộp đựng xương hổ , vẫn bài xích.

 

Minh Đại đang tìm cách thế nào để xóa bỏ nỗi sợ hãi sâu thẳm trong ký ức , chỉ khi xóa bỏ sự bài xích với hổ, mới thể thực sự đ.á.n.h thức, lẽ chuyện là một chiếc chìa khóa để mở ký ức hỗn loạn của .

 

Chưa kịp để Minh Đại nghĩ cách, năm mới lặng lẽ đến.

 

 

Loading...