Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 164: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-29 13:42:53
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thông qua kỳ thi, núi Liêu Vọng
Mèo Dịch Truyện
Chiều hôm đó, Minh Đại đúng giờ mặt tại địa điểm thi thực hành.
Tổng cộng chỉ mười hai đậu phần thi buổi sáng, so với lượng đăng ký thì thật đáng thương.
bác sĩ và những ngành nghề khác giống , thể bất kỳ sự giả dối nào.
May mắn là kỳ thi buổi chiều tính cạnh tranh, ai đậu cũng thể nhậm chức, tâm lý của các thí sinh thả lỏng nhiều.
Phần thực hành là bốc thăm đề, Minh Đại bốc một bệnh nhân chóng mặt.
Sau khi chẩn đoán nửa ngày, phát hiện chóng mặt do bệnh về não, mà là do thiếu oxy gây .
Điều thật kỳ lạ, đang yên đang lành thiếu oxy chứ?
Minh Đại bắt mạch xong, dùng tay sờ quanh vùng đầu và cổ của bệnh nhân mấy vòng, cuối cùng phát hiện cột sống cổ của bệnh nhân vấn đề lớn.
Cũng chính vấn đề cột sống cổ gây tình trạng thiếu m.á.u lên não, dẫn đến chóng mặt, nặng hơn thì sẽ hôn mê.
Cô cẩn thận hỏi rõ, phát hiện bệnh nhân quanh năm thích gối đầu cao, và chỉ gối đầu, cột sống cổ và vai luôn trong trạng thái lơ lửng, lâu dần, liền phát sinh vấn đề, gây thiếu m.á.u lên não.
Minh Đại châm cho cô hai mũi, mát xa mấy cái.
Sau một tiếng "rắc rắc", bệnh nhân còn chóng mặt nữa, dậy cảm ơn Minh Đại rối rít, một mực gọi cô là thần y.
Bác sĩ Cao Kiều đang quan sát một bên cũng vô cùng hài lòng, càng càng tiếc nhân tài, cũng nảy sinh ý nhận đồ .
Cuối cùng, Minh Đại vượt qua kỳ thi với thành tích đầu cả phần thi và thực hành, chính thức trở thành một y sĩ chân đất vẻ vang!
Bệnh viện huyện để khuyến khích họ, còn chi 20, 10 và 5 tệ, trao thưởng cho ba thí sinh đầu, khuyến khích họ tiếp tục học tập ở nông thôn, cống hiến sức cho công tác truyền bá y tế sức khỏe!
Bác sĩ Cao còn riêng tư tìm Minh Đại, hỏi cô ở bệnh viện huyện học trò của bà .
Minh Đại dùng lý do thanh niên trí thức nên ở nông thôn tiếp nhận tái giáo d.ụ.c của trung nông, hạ nông, bần nông để khéo léo từ chối.
Bác sĩ Cao vô cùng tiếc nuối, khuyến khích cô vài câu rời .
Minh Đại khỏi bệnh viện huyện, tìm một chỗ liền chui gian.
Không !
Chu Tư Niên chán đến mức dẫn Tiểu Mị Mị phá phách lũ gà con trong gian !
Cô , thấy chính là cảnh Chu Tư Niên vây bắt, Tiểu Mị Mị vồ tới, lũ gà con sợ hãi kêu la liên tục, lăn lộn bò trườn chạy tới chạy lui trong chuồng gà, thỉnh thoảng ngã chổng vó.
“Chu Tư Niên! Tiểu Mị Mị!”
Giọng Minh Đại xuất hiện, một một mèo chột dừng bước.
Minh Đại chạy tới, “bốp bốp” hai cái, gõ trán một một mèo.
Chu Tư Niên tự sai, phối hợp cúi thấp xuống, Minh Đại mới đ.á.n.h tới .
Tiểu Mị Mị với vẻ mặt thể tin nổi cô, tin rằng đánh!
Minh Đại Chu Tư Niên với vẻ mặt tủi và Tiểu Mị Mị " còn dám" mà đau đầu.
Cô thật sự ngờ, Tiểu Miu Miu trong khi giúp Chu Tư Niên khắc phục nỗi sợ hãi, còn biến thành một đứa trẻ con nghịch ngợm khác!
Chỉ trong một ngày, hai đứa quấy phá lũ gà con, vịt con và ngỗng con ít, lông rụng đầy đất!
Nếu ổ heo rừng là phân, chắc Chu Tư Niên cũng sẽ buông tha chúng.
Bị đánh, Chu Tư Niên ấm ức : “Minh Đại, gà con vận động nhiều, biến thành gà bộ, thịt gà bộ mới dai ngon chứ!”
Minh Đại xoa trán: “Thì cũng đợi chúng lớn chứ, cứ theo cách hành hạ thế , gà con sẽ các c.h.ế.t một nửa!”
Chu Tư Niên những chú gà con đang run rẩy co ro trong chuồng gà, buồn rầu: “Khi nào chúng mới lớn đây?”
Minh Đại lườm nguýt, đáng lẽ hỏi khi nào mới lớn thì đúng hơn nhỉ?!
Cậu bây giờ cùng lắm là tám tuổi! Không thể hơn !
Dạy dỗ xong đám nhóc quậy phá, đưa Tiểu Miu Miu về biệt thự cấm túc, Minh Đại và Chu Tư Niên trang phục mới, đến nhà chủ nhiệm Mã vùng.
Khi họ đến gần thì trời tối đen, đúng lúc mấy tâm phúc của Mã Anh Long cũng đến.
Cát Nhị và Trương Tam thấy bộ dạng của đại ca như , còn gì mà hiểu, họ đồng cảm sâu sắc ôm lấy đại ca mà òa, tiếng lớn đến nỗi Minh Đại ở bên ngoài rõ mồn một.
Triệu Tứ một bên lau nước mắt, ba phần đồng tình, bảy phần sợ hãi!
Chỉ còn thôi!
Khóc xong, cảm xúc định , bốn quây quần cùng nghĩ cách.
Chu Tư Niên khảo sát vị trí nhất, dẫn Minh Đại sấp mái nhà, sẵn sàng lắng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-164.html.]
Bốn trong nhà vây quanh, mặt mày nặng trĩu, mở lời thế nào.
Cuối cùng vẫn là Cát Nhị chủ động lên tiếng: “Đại ca, bây giờ nó tìm đến ! Chuyện thể kéo dài nữa, bên ?”
Mã Anh Long im lặng, một lúc lâu mới mở miệng: “Lão Tứ ngày mai đưa tin , sắp xếp buổi tối gặp mặt.”
Triệu Tứ gật đầu đáp lời.
Mã Anh Long nghĩ đến chuyện xảy hôm nay, sờ sờ n.g.ự.c đang đau nhức, nghiến răng nhắm mắt .
“Dọn dẹp những thứ đang giữ tay , tìm một thời gian cùng trả .”
Cát Nhị và Trương Tam im lặng một chút, vẫn gật đầu đồng ý.
Triệu Tứ do dự lên tiếng: “Đại ca, nhất định trả ? Chúng lấy vốn dĩ là phần nhỏ, phần lớn đều ở bên họ, chúng trả , cần thiết ?”
Lời , ba đồng loạt về phía .
Mã Anh Long lạnh lùng mở miệng: “Cậu thể trả.”
Cát Nhị đau lòng khuyên : “Nghe lời đại ca , chúng kinh nghiệm !”
Trương Tam cũng trực tiếp òa, ô ô, cũng trả, nhưng thể trả!
Anh còn lấy vợ nữa!
Triệu Tứ tiu nghỉu gật đầu: “ trả, cũng trả!”
Minh Đại vô cùng hài lòng, con quả nhiên cần kích thích, xem , kích thích một chút, giác ngộ chẳng lên ?
Minh Đại đang suy nghĩ, bên tiếng truyền đến.
“Vậy đại ca, những thứ còn trong núi ? Vẫn còn đồ giấu ở ba nơi là núi Ngọc Phong, Lĩnh Tần Gia và núi Bão Mã, đều là hàng lớn!”
Mã Anh Long cau mày thật sâu: “Không nó lấy cùng lúc .”
Minh Đại và Chu Tư Niên , cái thật sự là , nhưng về thì sẽ !
Thần sắc nặng nề: “Ba chỗ còn , chỉ sợ đồ ở núi Vọng Lão, đồ ở đó mà mất, mới thật sự là mạng đấy!”
Núi Vọng Lão?
Minh Đại nhớ, ông ngoại và của Chu Tư Niên chính là hạ phóng đến đó.
Trương Tam kiên định lắc đầu: “Đại ca, quan trọng đến mấy cũng bằng mạng ! Con yêu tinh heo rừng cũng thành tinh bao nhiêu năm , hung tàn đến mức nào, chúng đều từng chứng kiến, nếu còn chọc giận nó nữa, chừng ngay cả mạng cũng còn!
Phần còn cứ để bọn họ tự lo liệu , là phúc là họa, bọn họ tự gánh!”
Cát Nhị cũng ở một bên khuyên nhủ, rõ ràng cũng sợ hãi.
Cuối cùng, Mã Anh Long nghiến răng: “Được! Lão Tứ, hẹn bọn họ tối mai gặp ở chỗ cũ ngoài thành!”
Triệu Tứ đáp lời, mấy bắt đầu bàn bạc cách trả những thứ đang .
Cuối cùng nhất trí quyết định, đặt núi Kê Minh.
Minh Đại hết bộ, cùng Chu Tư Niên rời khỏi nhà họ Mã.
Hai mượn ánh trăng, trực tiếp lao về phía mấy ngọn núi còn .
Tìm đến núi Ngọc Phong gần nhất chui , chức năng dò tìm bảo vật trong gian bật lên, nhanh tìm thấy những thứ cất giấu.
Vẫn là những chiếc hộp gỗ quen thuộc và trọng lượng quen thuộc, Minh Đại và Chu Tư Niên toe toét.
Hai tìm đến sáng hôm mới tìm hết ba chỗ đồ vật, mang gian.
Buổi tối, hai về huyện thành, mai phục bên ngoài huyện thành, đợi Mã Anh Long đến.
Rất nhanh, bốn Mã Anh Long lén lút tới, đạp xe đạp, về phía rừng cây bên ngoài huyện thành.
Minh Đại và Chu Tư Niên lặng lẽ theo, đến tiểu rừng cây, cất xe đạp , tìm một cành cây xổm xuống.
Bốn phía sốt ruột chờ đợi, thỉnh thoảng về phía con đường nhỏ.
Vào lúc mười hai giờ đêm, con đường nhỏ cuối cùng cũng xuất hiện hai bóng mờ ảo.
Mã Anh Long cau mày tiến lên đón: “Sao muộn thế?”
Người đến khẽ một tiếng: “Có việc vướng chân , chẳng đến ? Chủ nhiệm Mã, chuyện gì mà ông mạo hiểm liên hệ trực tiếp với ?”
Những phía bắt đầu chuyện, Minh Đại cây những giọng đó, càng lúc càng quen thuộc.
Lợi dụng ánh trăng trong vắt và trắng bệch, cô cố gắng nhận .
Cuối cùng phát hiện, đến là… !!!