Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 19: --- Quyết định bao dưỡng Chu Tư Niên!
Cập nhật lúc: 2025-10-29 05:33:22
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi nhớ Chu Tư Niên là ai, một kế hoạch dần hình thành trong đầu Minh Đại.
Cộng thêm những tiếp xúc tối qua và sáng nay, cô thể phán đoán, kế hoạch khả thi.
Tình trạng của Chu Tư Niên những khác hiểu rõ, nhưng Minh Đại xuất từ gia đình y học rõ.
Qua sự thăm dò và quan sát tối qua và sáng nay, Minh Đại thể xác định, thực sự mắc bệnh thần kinh, còn gọi là chứng cuồng loạn.
Nguyên nhân phát bệnh của 30% đến từ tổn thương chiến tranh, điều trị tâm lý kịp thời.
Phần lớn hơn, là do ảnh hưởng của thuốc.
Nói cách khác, đang cho uống thuốc, khiến thần kinh hỗn loạn.
Cộng thêm những gì cuốn sách nhắc đến, về thành phố, về cơ bản thể phán đoán, sự tồn tại của đang cản đường một .
Tình trạng của Chu Tư Niên tệ, t.h.u.ố.c men tổn thương não bộ của .
Anh rối loạn trí nhớ về các kiến thức thông thường, hiện tại chỉ miễn cưỡng sống dựa thói quen.
Nếu chữa trị kịp thời, thể sẽ mất ý thức, và nguy cơ mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Đây lẽ cũng là lý do kiếp đột nhiên c.h.ế.t trong núi.
Giờ phút , Chu Tư Niên đang l.i.ế.m vỏ kẹo nắng, Minh Đại chút đành lòng.
Cô một tình cảm đặc biệt với quân nhân, đây dù cô lười biếng đến mấy, nếu buổi hội chẩn của quân y, cô vẫn sẽ .
Cô luôn cảm thấy những đáng yêu như xứng đáng tôn trọng.
Mặc dù Chu Tư Niên đây là binh chủng gì, nhưng việc gọi là vua lính và vũ khí hình chắc chắn là một xuất sắc, càng đáng tôn trọng hơn.
Hơn nữa, cô trúng phận của Chu Tư Niên, và cũng cần một như để che chắn cho .
Với tư cách là một kẻ điên khiến cả công xã Hồng Kỳ bó tay, chứng minh sự khó dây của qua giữa mấy đại đội.
Đối với khác, là gánh nặng, nhưng đối với Minh Đại, chính là vệ sĩ riêng!
Cô thể tìm giới hạn của Chu Tư Niên và sống hòa thuận với .
Chu Tư Niên thể lời cô, cô chẳng khác nào nắm dây cương mũi của Chu Tư Niên.
Khi đó, ở đại đội, thậm chí là ở công xã, sẽ ai dám gây sự với cô.
Đến lúc đó:
Muốn ăn thịt thì ăn thịt, dù cũng là Chu Tư Niên ăn, ép đó!
Muốn đồng thì đồng, dù cũng là Chu Tư Niên công điểm!
Muốn đến công xã thì đến công xã, dù cũng là Chu Tư Niên !
Muốn ăn quán thì ăn quán, dù cũng là Chu Tư Niên !
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cô thể lý do tuyệt đối để độc chiếm căn nhà gạch ngói.
So với những kẻ bụng đen tối ở sân , Chu Tư Niên thần kinh đáng yêu hơn nhiều, ?
Nghĩ thôi cũng thấy vui !
Vì những tiện lợi , Minh Đại sẵn lòng nuôi Chu Tư Niên và chữa khỏi bệnh cho .
Vua lính nên c.h.ế.t ở đây.
Sau khi hạ quyết tâm, cô mỉm tiến lên.
"Ăn cơm xong, chúng nhặt củi ?"
Chu Tư Niên nhăn nhó chằm chằm vỏ kẹo, hiểu tại thứ ngon đến mức như c.ắ.n đứt lưỡi lúc nãy biến mất ?
Minh Đại kiên nhẫn hai , quả nhiên Chu Tư Niên sang.
"Ăn cơm xong, chúng nhặt củi ?"
Từ từ, Chu Tư Niên đưa phản ứng đầu tiên giữa hai .
Không trả lời, nhưng gật đầu.
Minh Đại hài lòng, xem , chọn thời điểm thích hợp để bắt mạch cho tên .
Chưa đến những chuyện khác, để phục hồi kiến thức thông thường, nếu sẽ khó giao tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-19-quyet-dinh-bao-duong-chu-tu-nien.html.]
Hôm qua khi đến đại đội bộ, đại đội trưởng với cô rằng, thanh niên trí thức mới ba ngày để nghỉ ngơi, ba ngày mới sắp xếp công điểm.
Thực những năm chỉ một ngày, nhưng năm nay trong thanh niên trí thức cử đến Minh Đại, ý với ban lãnh đạo Liễu Gia Loan, thêm đó bây giờ là mùa đông, công việc nhiều, nên đại đội trưởng Liễu rộng rãi phất tay một cái, cho thêm hai ngày.
Minh Đại dự định dùng cả ba ngày để tích trữ củi, cô thiếu lương thực, thể là mang theo.
cô thiếu củi thể mang ngoài một cách công khai.
Thế là, khi Minh Đại và Chu Tư Niên cùng xuất hiện, đám thanh niên trí thức ở sân đều há hốc mồm.
Chiếc ca men yêu quý của Phương Minh Dương rơi xuống đất vỡ một lỗ, còn kịp nhặt, dậy hai đang tới.
Chu Tư Niên , một bộ quần áo mới.
Trông vẻ là quần áo của một ông lão năm sáu mươi tuổi, và đôi giày bông màu đen.
Tuy quê mùa nhưng vẫn hơn nhiều so với bộ quần áo và đôi giày ướt sũng, lòi bông khắp nơi mà mặc lúc !
Minh Đại vẫn đờ đẫn theo phía , đôi mắt vô hồn, bộ dạng như chịu đả kích lớn.
Chỉ là khi ngang qua cửa điểm thanh niên trí thức, như nhớ điều gì đó, cô với Phương Minh Dương: "Đội trưởng, để họ nhân lúc chúng rời mà lấy hành lý , khó khăn lắm mới dụ ."
Phương Minh Dương Chu Tư Niên phía cũng dừng bước, lạnh lùng về phía , khỏi rùng .
Cố nén sợ hãi, vẫn mở miệng hỏi: "Hắn đ.á.n.h cô?"
Vừa dứt lời, Phương Minh Dương lỡ lời.
Chưa kịp chữa lời, Minh Đại với vẻ mặt "quả nhiên là " tức giận : "Đội trưởng! Anh quả nhiên là giấu chúng !"
Phương Minh Dương chỉ trích thẳng mặt chút tức giận, nhưng đúng là đuối lý, chỉ còn cách cứng đầu giải thích.
"Minh thanh niên trí thức, cố ý giấu các cô, thực sự là khó .
Chu Tư Niên chỉ đ.á.n.h khi khác đụng đồ của . nghĩ các cô ai nấy phẩm hạnh cao thượng, chắc chắn thèm đụng đồ của , nên mới nhắc nhở."
Sắc mặt Minh Đại dịu , vẫn còn nghi vấn: "Thật ?"
Thấy cô dỗ dành, Phương Minh Dương vội vàng gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên trẻ con dễ dỗ.
Minh Đại yên tâm: "Được , đội trưởng Phương là ."
Đội trưởng Phương " " tiếp tục truy hỏi: "Sao lời cô thế?"
Minh Đại chút ưu tư mở miệng: " cũng nữa, tối qua mệt, nhận xong đồ ăn một miếng bánh trứng gà là ngủ , tỉnh là ồn đ.á.n.h thức.
Sau đó đ.á.n.h xong Trương thanh niên trí thức và Lưu thanh niên trí thức, xông phòng chúng .
May mà chúng đốt lò sưởi, mặc quần áo ngủ, nếu Liễu thanh niên trí thức sẽ mất mặt lắm, cô lôi khỏi chăn mà.
Liễu thanh niên trí thức đánh, sợ hãi cực độ, co rúm ở góc tường dám động, đó , chằm chằm lâu, cuối cùng cho nửa cái bánh trứng gà còn thừa, liền .
Sau đó sáng nay nấu cơm, , ăn hết bữa sáng của ."
Nói xong, cô chút phiền muộn: "Anh cũng đó, chỉ phát 20 cân lương thực tinh, đủ cho hai ăn chứ, đội trưởng, thể giúp một chút, đừng để cướp cơm của ?"
Phương Minh Dương giờ đồng cảm với cô: "Cái thực sự ."
Minh Đại chút sốt ruột, đó mắt sáng lên: "Vậy ăn chung với ? Như sẽ sợ ăn hết lương thực của nữa!"
"Không !"
Bảy tám tiếng từ chối vang lên, mấy thanh niên trí thức đang hóng chuyện đều lớn tiếng từ chối.
Nói đùa gì , giờ nhận cô, cô mà qua đó, chẳng cũng qua đó ?!
C.h.ế.t cũng !
Mèo Dịch Truyện
Minh Đại từ chối như , hốc mắt chút đỏ hoe, vẫn cam lòng hỏi Phương Minh Dương một câu: "Thật sự ?"
Phương Minh Dương kiên định lắc đầu.
Cô bé đau lòng, mắt đỏ hoe, một bước ngoái ba .
Đi theo Chu Tư Niên cao lớn, trông càng đáng thương hơn.
Phương Minh Dương chỉ kịp thở dài một tiếng, xót xa cái ca men đất.
Sờ sờ mắt, Minh Đại nhếch khóe môi: Giải Oscar thực sự nợ một tượng vàng!