Xuyên sách về thập niên 70, cuộc sống nông thôn gà bay chó chạy - Chương 71: Tuyết rơi rồi, không dậy thôi ---
Cập nhật lúc: 2025-10-29 05:34:24
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm , Minh Đại và Chu Tư Niên dậy sớm ngoài nữa, mà khi ăn sáng, chào hỏi chị Hoàng lên ngọn núi gần đó.
Sau khi chặt một ít củi, họ gian.
Tối qua, Minh Đại nhốt những con dê con còn sống với , còn những con dê c.h.ế.t thì cho kho, hôm nay xử lý hết chúng.
Đa những con còn sống là dê và dê con, Chu Tư Niên và Minh Đại vẫn dùng sữa tắm hương hoa hồng tắm cho chúng một , đó nhốt chúng chung với đàn dê đó.
Sau khi cho ăn cỏ non tươi, những con dê nhanh chóng thích nghi, ăn phơi lông.
Mèo Dịch Truyện
Bên ngoài biệt thự, Minh Đại lấy bảy con dê g.i.ế.c còn từ kho , đặt sân, Chu Tư Niên treo chúng lên giá mổ dê, dùng kỹ thuật thành thạo để lấy m.á.u và lột da.
Minh Đại giúp xử lý, phân loại và đóng gói thịt cẩn thận, m.á.u dê, nội tạng dê họ cũng vứt , món canh nội tạng dê khiến Chu Tư Niên kinh ngạc, chê mùi hôi mà xử lý tất cả nội tạng dê thể ăn , còn Minh Đại thì cho da dê trở kho, chờ thời gian sẽ thuộc da.
Minh Đại chọn một cái đùi dê lớn ướp, chờ thời gian sẽ món đùi dê nướng than, món đùi dê nướng hai ăn sạch sẽ mà vẫn thỏa mãn.
Sau khi xong việc, hai tắm nước nóng, đặc biệt dặn dùng sữa tắm hương hoa hồng, nếu quá thơm dễ gây nghi ngờ.
Ra ngoài mang theo củi về, kịp bữa trưa.
Buổi trưa Minh Đại cố ý xào nhiều món ăn tối, để họ thể ở ngoài cho đến trưa ngày mai mới về.
Chị Hoàng vẫn nhiều, chỉ dặn cô chú ý an .
Những khác càng ý kiến, nếu cô thanh niên trí thức Tiểu Minh, họ còn ăn nhiều món phong phú như !
Huống hồ còn hái thuốc, chị Hoàng sang năm thôn họ sẽ bác sĩ riêng !
Điều quan trọng đối với Liễu Gia Loan, nơi xa nhất so với trạm y tế công xã!
Có một thím lau nước mắt, đứa con trai nhỏ của bà chính là sốt mà c.h.ế.t, bác sĩ nếu đến sớm một chút thì thể giữ .
Vì đều ngầm đồng ý việc hai thường xuyên núi, thậm chí còn giúp phơi khô các loại t.h.u.ố.c mà cô mang về.
Chỉ thanh niên trí thức mới đến ý kiến, đặc biệt là Liễu Yến, lời đều xúi giục thanh niên trí thức mới tố cáo Minh Đại.
Không cần chị Hoàng mặt, những khác chủ động giúp đỡ phản bác, mắng Liễu Yến nức nở.
Minh Đại cũng đáp lễ, mỗi tuần đều sắc cho một ít t.h.u.ố.c sắc phòng bệnh uống.
Vì , trong nhiệm vụ xây đập nước , Liễu Gia Loan một ai cảm sốt, các thôn khác ít nhiều đều vài đổ bệnh, còn dân Liễu Gia Loan thì càng càng hăng hái.
Điều khiến càng kính trọng và ơn cô thanh niên trí thức Tiểu Minh.
Ăn xong bữa, Minh Đại và Chu Tư Niên lên đường, lao về phía ngọn núi lớn mà hôm qua họ .
Mục tiêu hàng đầu của Minh Đại vẫn là nhân sâm, nhưng cô kích hoạt mục tiêu giám định thuốc, đường thu hoạch ít d.ư.ợ.c liệu quý hiếm.
Đặc biệt là hà thủ ô và linh chi, hai loại cũng là d.ư.ợ.c liệu quý hiếm khó tìm, Minh Đại cũng tìm thấy vài chỗ.
Quý hơn nữa là cô tìm thấy vài gốc cây linh chi ký sinh, thậm chí còn mang cả gốc cây gian.
Chuyến thu hoạch đầy ắp, nhưng Chu Tư Niên mấy hài lòng, những thứ đều là thứ thể ăn, hơn nữa mùi vị cũng khó ngửi.
Thấy hứng thú, Minh Đại hỏi gì, Chu Tư Niên buột miệng : “Hoẵng ngốc!”
Minh Đại: Sao chỉ nhạy cảm với đồ ăn thế!
Thế là họ chọn một đàn hoẵng ngốc trong núi, chuẩn phát triển ngành chăn nuôi thứ hai.
Hoẵng ngốc đúng là hoẵng ngốc, Minh Đại thậm chí cần trốn, cứ thế theo đuổi là .
Thậm chí cô đuổi kịp, hoẵng ngốc còn đầu tìm cô, đôi mắt ướt át như hỏi: Sao cô theo kịp ?
Minh Đại đây? Chỉ thể lên thu nó gian thôi!
Tổng cộng 23 con hoẵng ngốc, tốn bao nhiêu sức lực thu gian.
Khi tắm rửa, Chu Tư Niên khá lo lắng hỏi Minh Đại: “Chúng nó ngốc thế, ăn ngốc theo ?”
Minh Đại đưa câu trả lời phủ định, đó động tác chải lông của vui vẻ hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/chuong-71-tuyet-roi-roi-khong-day-thoi.html.]
Thế là bên cạnh đàn dê thêm đàn hoẵng ngốc, khi ăn cỏ non tươi, tất cả đều ngoan ngoãn ở trong chuồng.
Chu Tư Niên quan sát đàn hoẵng, nhất định chọn con nào ngon nhất.
Minh Đại: lật cuốn "Đại ẩm thực" của mới .
Hai trở về nhà lòng đầy thỏa mãn mà rằng, lâu , trong núi vang lên những tiếng hổ gầm giận dữ.
Hổ: “Ai?! Ai?! Thằng khốn nào cướp kho lương dự phòng của lão tử!!!”
Những ngày đó, Minh Đại thời gian là chạy núi, thu thập một lượng lớn d.ư.ợ.c liệu chất đầy trong kho, chờ đến mùa đông rảnh rỗi mới xử lý.
Chu Tư Niên cũng vui vẻ thu thập đủ loại đồ ăn.
Hai thậm chí còn đào ít cây ăn quả, trồng gian.
May mà địa hình gian chịu sự kiểm soát của cô, thể tùy ý đổi kích thước trong gian giới hạn, nếu thì thật sự thể chứa nhiều đồ như .
Để nuôi sống đàn dê và đàn hoẵng ngốc, Minh Đại trồng một cánh đồng cỏ rộng lớn đất trống trong gian, tạo thành một thảo nguyên nhỏ, đó trực tiếp hai chuồng dê di động, để chúng tự gặm cỏ, ăn hết một vùng chuyển sang vùng khác.
Đợi đến khi họ gần như lượn lờ khắp các ngọn núi gần đó, trận tuyết đầu tiên đến, thời gian xây đập nước của họ cũng gần kết thúc.
Tuyết rơi ban đêm.
Sáng hôm Minh Đại tỉnh dậy thì cảm thấy bên ngoài đặc biệt sáng, xem, thì là tuyết rơi.
Mùa đông ở đây rõ ràng, trận tuyết đầu tiên lớn, ngập đến nửa đùi.
Minh Đại tiếng chuông báo vẫn vang lên ngoài , chút lo lắng, thời tiết như thế dễ xảy tai nạn.
Chẳng mấy chốc quét tuyết tới, Minh Đại kỹ thì là Liễu Quốc Cường.
“Kế toán Liễu, đừng quét nữa, mau trong sưởi ấm !”
Kế toán Liễu thở khói trắng: “Sắp xong , quét sạch sẽ để tiện.”
Minh Đại nhiều, nhóm lửa đun nước nóng, hôm nay chắc chắn sẽ cần uống một thứ gì đó ấm áp hơn.
Đang nhóm lửa, Minh Đại chợt nhớ điều gì đó, thấy Chu Tư Niên, đây hễ cô dậy là Chu Tư Niên nhất định sẽ theo .
Cô vòng qua đống củi, thấy Chu Tư Niên vẫn trong chăn, ngoài, nhưng thì tỉnh, đang mở to mắt lên trần nhà.
“Chu Tư Niên, dậy?”
Tóc của Chu Tư Niên dài , dựng thẳng từng sợi, kiên nghị hệt như .
Chiếc khăn rằn đỏ gấp gọn gàng, đặt bên cạnh gối, trông chẳng hợp chút nào với tấm chăn màu xanh xám vá víu.
“Tuyết rơi , dậy .”
Minh Đại bật lắc đầu: “Tuyết rơi dậy chứ?! Dậy mau, kiếm cớ ngủ nướng.”
Đôi mắt trong veo của Chu Tư Niên nghiêm túc cô: “Tuyết rơi , dậy .”
Minh Đại ánh mắt trong suốt của đến ngẩn , đờ đẫn hỏi: “Tại ?”
Chu Tư Niên lên mái lán trại tối om, khẽ : “Tuyết rơi , gì để ăn, dậy, ngủ say thì sẽ đói nữa.”
Anh khẽ, nhưng trái tim Minh Đại như búa tạ giáng xuống thật mạnh, khiến nước mắt cô lập tức trào .
Mùa đông ở Hắc Tỉnh, tuyết rơi liên miên, Chu Tư Niên ở đây ba năm !
Mỗi ngày tuyết rơi, đều một giường như , cảm nhận đói khát và lạnh lẽo từ từ xâm chiếm cơ thể ?
Vì thế mới coi trọng thức ăn đến , lúc nào cũng quên giữ phần?
Khi ăn thì cố gắng ăn một cho no bụng?
Bệnh viêm dày nghiêm trọng của cũng là do đói triền miên trong cảnh như thế mà đúng ?
Minh Đại dám tưởng tượng, đó là một cảm giác như thế nào.