Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 122.2

Cập nhật lúc: 2025-10-29 09:08:06
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu khoác vai Lục Dục, liếc túi quà đang xách:

 

“Anh hai, mua gì tặng chị dâu tương lai thế?”

 

“Nãy em thấy chị nha.”

 

“Chị dâu tương lai xinh lắm luôn đó, chẳng trách thích chị đến .”

 

“Chỉ tội cho cả! Gần như dọa cô gái thích bỏ chạy ! Em một linh cảm mạnh, hai, chắc chắn sẽ là đầu tiên trong ba em lấy vợ đấy!”

 

Mặt Lục Dục càng lúc càng đỏ, như sắp nhỏ m.á.u đến nơi.

 

Quả thật, Tống Đường lúc ngọt ngào.

 

Lần đó vô tình chạm mắt , cô đến cong cả khóe mắt, lúm đồng tiền nhỏ xinh như ẩn chứa mật ngọt.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

 

Anh cũng cảm thấy, thể sẽ là đầu tiên trong ba em lập gia đình.

 

Dù gì thì, tối nay chuyện định , tiếp theo đây, hai bên chắc chắn sẽ chuẩn cho hôn lễ của họ.

 

Chỉ là ngờ, cả xưa nay luôn lạnh lùng xa cách với phụ nữ, mà cũng trong lòng.

 

Anh hy vọng cả sớm dỗ dành chị dâu tương lai, như cả hai em thể tổ chức lễ cưới cùng .

 

Song hỷ lâm môn,thật tuyệt!

 

“Anh hai, vẫn cho em mua gì tặng chị dâu tương lai nha!”

 

Lục Thiếu Du vẫn ríu rít bám theo Lục Dục.

 

Lục Dục đang sốt ruột gặp Tống Đường, buồn để ý đến thằng em nữa.

 

Anh sải bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đến cửa phòng khách.

 

Nhà họ Tống và nhà họ Lục ở chung một khu sân viện, giờ cũng từng gặp Tống Đường ít .

 

tối nay, ý nghĩa của gặp mặt giữa hai khác cũng thể kiềm chế nổi sự phấn khích xen lẫn hồi hộp của .

 

Giống như Lục Kim Yến, Lục Dục cũng là kiểu da trắng lạnh điển hình. Tối nay, sắc đỏ nơi gò má và vành tai cứ thế lan , từng phai bớt.

 

Trong mắt Lục Thiếu Du, cả nhà chẳng khác gì một khối băng lớn, suốt ngày lạnh lùng như núi tuyết, chẳng mấy khi thể hiện cảm xúc như bình thường.

 

Còn hai thì như một khối ngọc lạnh, thanh sạch, điềm đạm, nghiêm khắc với chính , luôn luôn chừng mực, tựa như bao giờ vượt quá giới hạn.

 

Hiếm khi thấy hai vội vã như , cảm thấy vô cùng mới mẻ, bật “hề hề” một tiếng cũng nhanh chân chạy theo.

 

Tối nay là đầu tiên mời Trình Lâm đến ăn cơm, Lâm Hà chuẩn chu đáo.

 

con trai lớn của tính tình lãnh đạm, giỏi ăn , sợ rằng bộ mặt lạnh như băng của nó sẽ dọa cô gái nhà sợ chạy mất.

 

nếu Trình Lâm gả nhà họ Lục thì cũng thành một nhà, sớm muộn gì cũng gặp gỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-122-2.html.]

 

Hơn nữa, Lục Kim Yến hiện đang ở lầu, chẳng lẽ mời xuống ăn cơm?

 

Thế là bà gọi xuống.

 

Trước khi xuống, bà dặn : cần nhiều, nhưng nhất định nhiều hơn, nét mặt thiện, đừng cô gái mà Tiểu Dục để tâm hoảng sợ bỏ chạy.

 

Lục Kim Yến dĩ nhiên sẽ tỏ thái độ lạnh nhạt với em dâu tương lai.

 

Chỉ là gương mặt vốn lạnh, giỏi , dù cố lắm thì nét cũng chẳng thấy rõ ràng.

 

Cuối cùng vẫn mặt biểu cảm mà bước xuống lầu.

 

Vừa đến đầu cầu thang tầng một, trông thấy Trình Lâm mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt.

 

Cô đang chuyện với Lục thủ trưởng.

 

Tính tình cô bé vẻ tệ, khiến ông cụ tít cả mắt, còn Trình Lâm thì nhoẻn miệng rạng rỡ, đôi mắt cong cong, nụ sáng bừng như ánh nắng đầu xuân.

 

Ấn tượng đầu tiên của Lục Kim Yến với Trình Lâm khá .

 

Anh nghĩ, nếu em trai và cô đến với , thì cuộc sống chắc chắn sẽ hòa thuận ấm êm, gia đình yên vui đầm ấm.

Anh thật lòng chúc phúc cho họ.

 

Chỉ là nhanh chóng phát hiện điều gì đó .

 

Trên dái tai của Trình Lâm, rõ ràng là lỗ bấm khuyên.

 

Trong khi đó, khi nãy trong cuộc điện thoại, Lục Dục còn bấm khuyên tai, và định mua tặng một đôi khuyên tai ngọc trai.

 

Lẽ nào cô gái mà Lục Dục luôn thầm thương trộm nhớ… Trình Lâm, mà là một khác ?

 

Ý nghĩ thoáng lướt qua trong đầu Lục Kim Yến, thì cánh cửa phòng khách đẩy .

 

Dưới ánh đèn ấm áp, gương mặt tuấn tú tựa ngọc của Lục Dục khẽ phủ lên một tầng đỏ ửng. Vì quá hồi hộp, giọng của cũng mang theo chút run run khó giấu:

 

“Tống…”

 

Âm thanh đột ngột dừng .

 

Bởi vì trông thấy Tống Đường, mà là Trình Lâm đang mỉm rạng rỡ.

 

Lâm Hà vội vẫy tay với , liếc mắt hiệu:

 

“Tiểu Dục, Tiểu Trình đến đấy, mau qua đây nào!”

 

Sắc đỏ mặt Lục Dục trong khoảnh khắc biến mất, như hóa đá, cứng đờ tại chỗ.

 

Tối nay, vẫn luôn tràn đầy mong chờ, mong gặp Tống Đường, mong chính thức định chuyện của hai .

 

Thế nhưng từng nghĩ tới, mà Lâm Hà cùng sắp xếp để gặp mặt, Tống Đường, mà là Trình Lâm!

Loading...