hộp đậu đỏ ngào đường những năm 70, hề mùi hóa chất hương liệu nhân tạo.
Hạt đậu đỏ to tròn, thoang thoảng hương thơm tự nhiên, kết hợp với vị ngọt thanh của nước đường, mát dễ ăn, khiến ăn hoài ngán.
Hơn nữa, ăn nhiều cũng thấy ngấy.
Thậm chí còn chút giải khát.
Ban đầu Tống Đường chỉ ăn từng thìa nhỏ, nhưng vì quá ngon, cô kìm mà liên tiếp xúc hai thìa đầy đưa miệng.
Cực kỳ thỏa mãn!
Lục Kim Yến cúi mắt liền thấy dáng vẻ cô phồng má ăn như một con chuột hamster nhỏ, đáng yêu đến lạ.
Anh càng thêm chắc chắn, cô ăn.
Một hộp đậu đỏ ngào đường chắc chắn đủ no với cái bụng đó.
Sợ cô đói, lập tức lấy thêm một gói thịt bò khô trong ba lô , mở :
“Tống Tống, ăn thêm chút thịt bò khô.”
Tống Đường quá ăn.
Vì cô cảm thấy thịt bò khô thường khô cứng, nhai mỏi răng.
đúng lúc cô đang há miệng, đưa miếng thịt bò khô đến tận miệng cô, cô thể gì khác ngoài c.ắ.n lấy.
Vừa c.ắ.n một miếng, cơn thèm ăn bỗng dâng trào.
Thịt bò khô thời những năm bảy mươi, mà ngon thế!
Không hề dai, quá cứng, cũng quá mặn, mùi thịt thơm tự nhiên thể kháng cự.
Ăn xong miếng đó, Tống Đường chẳng khách sáo, tự tay lấy thêm một miếng nữa từ gói giấy dầu.
Lục Kim Yến lấy thêm bánh điểm tâm, kẹo các loại, mứt trái cây… bày đầy mặt cô.
Vẫn thấy đủ, còn nhớ trong ba lô vài chiếc bánh rán, cũng vội vàng lấy , đặt mặt cô.
“Tống Tống, đợi em ăn hết chỗ xong, chúng sẽ lên thị trấn.”
Thật cũng đang đói.
vì sợ cô đủ no, nên nỡ ăn.
Nghe , Tống Đường sững .
Ăn hết chỗ ?
Cô lặng lẽ liếc đống đồ ăn chất đầy mặt , hơn chục loại lớn nhỏ.
Thật sự, từng mà bắt cô ăn hết trong một bữa… ba ngày cô cũng chắc ăn nổi.
Anh nghĩ cô là gì?
Thùng cơm chắc?!
Đôi mắt của … mọc để cảnh ?
Anh eo cô thon, bụng cô nhỏ lắm ?
Nhiều đồ ăn như , cô nhét ?
Không cô gái nào thích coi là “thùng cơm”, Tống Đường nhịn cảm thấy chút chán ghét .
nghĩ , mấy thứ đều là chuẩn cho cô. Người vì mà bỏ công như , “ăn của , miệng ngắn ”, những lời chê bai trong lòng cô cũng nữa.
Cô thấy mấy món đúng là ngon, nên chút thiện chí hỏi một câu:
“Anh ăn ?”
“Anh đói.”
Lục Kim Yến dứt câu, bụng nể tình mà réo lên ầm ĩ như phản bác .
Mặt đỏ lên, tai cũng đỏ, lúng túng mặt sang hướng khác.
Đây là đầu tiên bụng kêu lớn đến thế mặt con gái.
Mà là cô gái thích.
Nghe thấy tiếng bụng kêu, Tống Đường lập tức hiểu ngay.
Không đói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-145-2.html.]
Mà là sợ cô ăn no, nên nỡ ăn phần .
Bị coi như thùng cơm vô địch thiên hạ, Tống Đường thật sự thấy bất đắc dĩ.
lạ , trong lòng cô chút mềm mại, thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào.
Ngay cả động tác nhai và nuốt của cô lúc , cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng, đoan trang hơn vài phần.
Anh vì cứu cô mà thương nặng như , cô thể để đói .
Nghĩ nghĩ, cô vẫn là đẩy gói thịt bò khô về phía :
“ ăn hết nhiều thế, ăn chút .”
Ánh mắt cô rơi hộp đậu đỏ đang ôm trong tay, trong lòng do dự.
Hộp đậu đỏ đúng là ngon thật, nhưng bụng cô hạn, mà phía vẫn còn bao nhiêu món ngon đang đợi.
Cho dù cô bung sức mạnh nguyên thủy cũng chắc ăn hết nổi hộp to như .
Cô nhịn hỏi:
“ ăn hết hộp … mà mở nắp , trời hè như thế , để trong xe liệu hỏng ?”
“Không , ăn .”
Bắt vẻ khó xử trong đôi mắt đào hoa của cô, Lục Kim Yến cô dối, đúng là ăn nổi nữa thật.
Anh cầm lấy hộp đậu từ tay cô, tự nhiên xúc một thìa, đưa lên miệng.
Ngọt.
Giống như đêm đó, đầu tiên ăn viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ mà cô tặng.
Khuôn mặt xinh xắn của Tống Đường lập tức đỏ bừng.
Thìa đó, cô dùng .
Cô ngờ trực tiếp dùng chính cái thìa đó, ăn luôn phần đậu đỏ trong hộp.
Cứ như … chẳng là gián tiếp hôn ?
Mà thôi, nghĩ thì… hai còn hôn trực tiếp , gián tiếp hôn qua cái thìa cũng chẳng tính là gì.
Nghĩ đến đây, nhịp tim đang nhảy loạn của cô cuối cùng cũng dần định .
Sau khi ăn xong, Lục Kim Yến uống thêm t.h.u.ố.c hạ sốt và kháng viêm, lái xe chở cô đến thị trấn.
Thật , đưa cô mua quần áo .
cô nhất quyết đến bệnh viện , nỡ khiến cô giận, nên đành chiều theo, đưa cô bệnh viện .
Bác sĩ , may mà vết thương sâu, tổn thương đến chỗ hiểm, nhưng trong một tuần tới đặc biệt chú ý, để dính nước, càng vận động mạnh.
Khi bác sĩ nhắc đến “vận động mạnh”, còn đặc biệt liếc Tống Đường một cái.
Tống Đường lập tức hiểu rõ hàm ý trong ánh mắt đó.
Mặt cô đỏ lên trong chớp mắt, như thể đổ đầy má hồng lên mặt cô .
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Cô bây giờ còn đang thấy chán ghét đấy, ai thèm vận động mạnh với chứ!
Biết chẳng bệnh viện cùng !
Lục Kim Yến thì nghĩ nhiều như thế.
Từ thị trấn về thủ đô lái xe mất bảy, tám tiếng.
Với thể trạng hiện tại của , chắc chắn thể lái liên tục đường dài như .
Tối nay, e là họ nghỉ thị trấn một đêm.
Anh thể để cô mãi mặc chiếc áo lót rách, với cái váy vá vẹo vọ như sâu róm nữa.
Sau khi bác sĩ xử lý xong vết thương, liền lái xe chở cô đến một cửa hàng quốc doanh chuyên bán áo lót nữ trong thị trấn.
Tống Đường đang ngủ gật xe.
Xe dừng, theo phản xạ cô lập tức mở mắt .
Ai ngờ mặt sang, cô liền thấy ngay bên ngoài cửa hàng treo đầy áo lót các kiểu, sắc màu rực rỡ.
Anh thật sự định mua áo lót cho cô!
Đồ vô liêm sỉ!