Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 191.2

Cập nhật lúc: 2025-12-03 02:40:48
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy nam đồng nghiệp của đoàn văn công phát hiện sự việc, vội lao tới kéo mạnh Hạ Thiên Minh .

Nhờ đó, mới kịp đè lên Trần Điềm thêm nữa.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

vẫn ngu ngốc ôm chặt lấy chiếc váy giật xuống, chịu thả, khiến Trần Điềm càng thêm cách nào che nổi sự nhục nhã.

“Đừng ! Đừng !”

Giờ đang đúng lúc tan , qua đông nghịt.

Trần Điềm bao giờ chịu sự sỉ nhục lớn đến thế.

cảm giác như thế giới đang chằm chằm , bàn tán, soi mói.

cố gắng lấy tay che lấy cơ thể, nhưng che nổi khi còn mảnh vải nào đủ để giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng?

Tống Đường cũng hành động ghê tởm của Hạ Thiên Minh dọa sững.

Trời hôm nay lạnh, cô mặc áo khoác dài tay.

Cô ghét cay ghét đắng những hành vi nhục phụ nữ.

Hơn nữa, cô chút tư tâm, hy vọng Trần Điềm vì việc mà trở mặt với Cố Mộng Vãn.

Nghĩ , Tống Đường lập tức cởi áo khoác, chạy nhanh đến Trần Điềm, quấn áo quanh eo cô .

Chiếc áo khoác hôm nay Tống Đường mặc khá rộng, đủ để che kín bộ sự tàn tạ của Trần Điềm.

Mắt Trần Điềm đỏ hoe, ngẩng Tống Đường.

ngờ rằng, đúng lúc thê t.h.ả.m và nhục nhã nhất, luôn sức bảo vệ, luôn tôn sùng — Cố Mộng Vãn — đó cao cao tại thượng, dửng dưng như hề thấy.

Còn mà cô vẫn luôn ghét bỏ — Tống Đường — dùng chính chiếc áo khoác của , che chút thể diện cuối cùng cho cô .

Nghĩ đến đây, Trần Điềm chỉ thấy cuộc đời thật chua chát và mỉa mai.

đột nhiên hối hận đến phát điên vì những việc , vì Cố Mộng Vãn mà từng cố ý nhắm Tống Đường, từng hãm hại, từng .

Trong lòng cô lặng lẽ một tiếng “cảm ơn” với Tống Đường, nước mắt trào , từng giọt lớn nặng nề rơi xuống.

“Các buông !”

Hạ Thiên Minh vẫn còn ngây ngô hềnh hệch:

kéo váy cô , còn sờ ! Về vợ , đem cô về nhà sinh con!”

Nghe những lời ngu dại , Trần Điềm chỉ cảm thấy nỗi nhục càng cuồn cuộn g.i.ế.c c.h.ế.t cô .

đến nghẹn , liên tục lẩm bẩm:

“Sao thành như đây…”

Sự trong sạch của con gái là thứ vô cùng quý giá, hôm nay cô còn nhục ngay mắt bao .

Sau còn mặt mũi nào để sống?

“Điềm Điềm…”

Phùng Oánh Oánh và Tạ Thi Đình cũng ngờ sự việc đột ngột biến thành như .

Hai đều dọa sợ tái mặt.

Hoàn hồn, họ vội vàng chạy đến dỗ dành Trần Điềm:

“Điềm Điềm, đừng nữa…”

“Chúng cùng nghĩ cách, chắc chắn sẽ cách giải quyết mà…”

“Giải quyết kiểu gì ?”

Trần Điềm vẫn đến đứt từng đoạn ruột:

“Mọi đều thấy hết … Sự trong sạch của hủy … Chỉ một phun nước bọt cũng đủ dìm c.h.ế.t , huống chi là cả thiên hạ!”

“Hu… Danh dự của , cuộc đời của … đều tiêu … đều tiêu …”

Phùng Oánh Oánh và Tạ Thi Đình đương nhiên hiểu, chuyện xảy hôm nay, đối với Trần Điềm mà , gần như đòn hủy diệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-191-2.html.]

Ai cũng nam nữ bình đẳng.

đời rõ ràng khắt khe với phụ nữ hơn.

Đàn ông giật quần mặt , cùng lắm chỉ xem như trò , vài tiếng xì xào qua.

Không ai dùng “tiết hạnh” để trói buộc họ.

phụ nữ… chỉ một xé váy thiên hạ, lời đồn đủ sức nghiền nát cả cuộc đời họ.

Hai cô bạn thường ngày nhanh nhẹn là thế, nhưng nếu chuyện rơi chính họ, chỉ e cũng sẽ sụp đổ, phát điên.

Nghĩ , họ càng hiểu hơn sự đau đớn và tuyệt vọng của Trần Điềm, và vì thế, càng an ủi thế nào nữa.

Trong lúc bối rối, họ theo bản năng sang Cố Mộng Vãn, luôn xem là “chủ xướng” của nhóm, họ vẫn luôn trông cậy mỗi khi xảy chuyện.

“Mộng Mộng, việc lớn như Điềm Điềm ?”

“Cậu nghĩ cách giúp Điềm Điềm với ?”

Nghe thấy tiếng của Phùng Oánh Oánh và Tạ Thi Đình, ánh mắt cao cao tại thượng của Cố Mộng Vãn cuối cùng cũng dừng Trần Điềm.

Thấy quần áo Trần Điềm lôi thôi nhếch nhác, cô còn cau mày một cái đầy chán ghét và khinh miệt.

Giọng cô vang lên, mang theo thứ tự cao tự đại khiến khó chịu, giống như đang bố thí một kẻ thấp kém.

“Điềm Điềm, đến nước , gả cho họ !”

“Mộng Mộng, cái gì?”

Trần Điềm c.h.ế.t lặng.

Cố Mộng Vãn lúc nào cũng tự cho cao quý, trong lòng chút khinh thường gia cảnh bình thường của cô .

ngờ rằng Cố Mộng Vãn thể dùng cái giọng ban ơn、ban phát để lời hoang đường đến mức nh.ụ.c m.ạ như .

Hạ Thiên Minh ngu dại thô bạo, rõ ràng là một cái hố lửa.

Trần Điềm từng coi Cố Mộng Vãn là bạn.

Sao cô thể nhẫn tâm đẩy bạn xuống hố lửa?

Giọng điệu kiêu ngạo của Cố Mộng Vãn vẫn tiếp tục vang lên:

“Điềm Điềm, gia cảnh nhà thật sự thường. Còn của tớ là giám đốc ngân hàng. Gả nhà họ Hạ coi như trèo cao , thiệt thòi .”

Trèo cao?

Trần Điềm bật , một tiếng đầy đắng chát.

Nhà họ Hạ giàu thì ?

Nếu thật sự , tại Hạ Thiên Minh ba mươi tuổi mà còn cưới nổi vợ?

Thế mới thấy, cứ gia thế là phụ nữ sẽ nhào .

Ai mà gả cho một kẻ ngốc và hung hãn chứ?

Tâm trạng Trần Điềm bên bờ vực sụp đổ, xong lời của Cố Mộng Vãn, tất cả nỗi hận, nỗi tối tăm trong lòng cô đồng loạt trào .

Cố Mộng Vãn bằng ánh mắt căm phẫn:

“Ai thèm trèo cao nhà họ Hạ? Mộng Mộng, tự mà lấy một thằng ngốc?”

“Vừa nãy Hạ Thiên Minh định nhục Tống Đường…”

“Là vì ghen tị Tống Đường chỗ nào cũng giỏi hơn , hủy hoại cô , là bày tất cả chuyện , đúng ?!”

Loading...