“Anh…”
Trên gương mặt lạnh lùng, tuấn tú của Tống Kỳ hiếm khi lộ rõ vẻ bối rối đến như .
Anh cứng đờ buông Tống Thanh Yểu khỏi vòng tay, vội vàng bước tới, định nắm lấy tay Thẩm Kiều.
“Kiều Kiều…”
Thẩm Kiều lạnh lùng hất mạnh tay .
“Tống Kỳ, đừng chạm ! Anh cứ ôm lấy bảo bối Yểu Yểu của !”
“Kiều Kiều, lúc nãy thấy em tát Yểu Yểu, tưởng…”
Thẩm Kiều một nữa hất phăng tay , khoác lấy cánh tay Tống Đường, bước thẳng lên cầu thang.
Rõ ràng, cô thêm bất cứ lời ngụy biện nào từ nữa.
“Anh xin …”
Tống Kỳ tất nhiên đuổi theo Thẩm Kiều.
ngờ, Tống Thanh Yểu lóc chặn ngay mặt .
“Anh cả… em thật sự cố ý … đừng ghét em ?”
“Yểu Yểu…”
Ngày xưa, nước mắt của Tống Thanh Yểu trong mắt Tống Kỳ quý giá như trân châu.
Mỗi cô , tim đều quặn thắt, chỉ hận thể dâng cho cô tất cả những gì nhất đời.
Bởi từ nhỏ đến lớn, Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi vẫn luôn dạy , là cả, yêu thương, che chở cho em gái.
Khi em gái mềm mại, trắng trẻo như một cục bông nhỏ xíu, yếu ớt mong manh.
Anh cũng từng âm thầm thề rằng, nhất định sẽ bảo vệ em thật , để em chịu bất kỳ ấm ức nào.
Thế nhưng đêm nay…
Tống Thanh Yểu chính là khiến Thẩm Kiều chịu ủy khuất.
Mà còn cô dẫn dắt, hiểu lầm Thẩm Kiều.
Giờ phút , Tống Thanh Yểu lóc t.h.ả.m thương, còn cảm thấy đau lòng xót xa như nữa.
Trong tim , đó là sự mệt mỏi, thậm chí là chán ghét thể kìm nén.
Anh đưa tay day nhẹ thái dương, giọng trầm xuống:
“Chuyện tối nay, em thật sự nên hãm hại Kiều Kiều.”
“Xin …”
Tống Thanh Yểu lập tức òa , quỳ sụp xuống chân .
“Em… em chỉ là cảm giác an thôi…”
“Chị Kiều chỉ đối xử với chị gái, chị ghét bỏ em…”
“Em thật sự sợ… khi chị Kiều gả cho , cũng sẽ thèm để ý đến em nữa…”
“Em quan tâm , quan tâm cái nhà … em sợ tất cả sẽ bỏ rơi em, nên nhất thời hồ đồ chuyện ngu ngốc…”
“Anh cả… em thật sự sai … em sẽ bao giờ dám chọc chị Kiều tức giận nữa…”
“Em hối hận lắm… em xin … đừng nhận em là em gái ?”
“Em sai … em thật sự sai …”
Vừa , Tống Thanh Yểu phát điên tự tát mặt .
Cô giỏi nhất là dùng nước mắt, hoặc dùng việc tự hủy hoại bản để tỏ đáng thương, ép mềm lòng.
Cô tin rằng với sự thiên vị mà Tống Kỳ dành cho , chỉ cần cô tự tát đủ mạnh, nhất định sẽ mềm lòng…
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Không ngờ, gần như lạnh lùng với cô :
“Yểu Yểu, em dọn ngoài . Tối mai đừng nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-199-1.html.]
“Kiều Kiều…”
Nói xong câu đó, Tống Kỳ thèm để ý đến Tống Thanh Yểu thêm một nào nữa, vội vàng chạy lên lầu, gõ cửa phòng Tống Đường để dỗ dành Thẩm Kiều.
Tống Thanh Yểu ngẩn theo bóng lưng Tống Kỳ mỗi lúc một xa.
Đến lúc , cô vẫn dám tin, cả từng thương cô nhất, từng sẽ mãi mãi che chở, từng hứa sẽ bao giờ đuổi cô … mà giờ ép cô dọn ngoài!
Quả nhiên Tống Kỳ con hồ ly tinh Thẩm Kiều mê hoặc !
Giờ đây, cô chỉ còn mỗi cả mà thôi.
Cô tuyệt đối cho phép bất cứ kẻ nào cướp mất !
Tần Tú Chi lúc chỉ cần thấy Tống Thanh Yểu là thấy đau đầu.
Bà kéo áo khoác , giọng cũng trở nên lạnh nhạt:
“Yểu Yểu, tối nay con nghỉ sớm . Ngày mai thì ngoài ở.”
“Con thật sự nên hãm hại Kiều Kiều.”
Thực Tần Tú Chi vẫn mong Tống Thanh Yểu thể đổi theo hướng hơn.
hôm nay bà mổ liền mấy ca, vốn dĩ mệt rã rời, tối về nhà còn gặp thêm chuyện , tinh thần và thể lực đều kiệt quệ, còn chút sức lực nào để kiên nhẫn khuyên nhủ nữa.
“Yểu Yểu, con tự lo cho !”
Tống Từ Nhung nặng nề thở dài một tiếng, nắm tay vợ, cùng bà trở về phòng.
“Yểu Yểu, thông minh quá mức sớm muộn cũng sẽ phản đòn. Sau em đừng tiếp tục hãm hại khác nữa.”
Tống Chu Dã ngày càng thất vọng về cô .
Anh cũng thêm gì nhiều, chỉ nể chút tình em mấy năm mà nhắc nhở một câu.
Rất nhanh, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn một Tống Thanh Yểu.
Một ở đây, cô cần che giấu ánh mắt oán độc của nữa.
Trên lầu, Tống Kỳ vẫn đang gõ cửa, hạ thấp tư thế xin Thẩm Kiều.
Tống Thanh Yểu nghiến răng chằm chằm lên bậc thang tầng hai, trong mắt như sắp nhỏ nọc độc.
Nhà họ Tống thật sự đuổi cô !
Khương Mai tù.
Nếu ngay cả chỗ dựa lớn nhất là nhà họ Tống cũng mất, cô sẽ chỉ còn là một đứa con gái mồ côi, gia thế, chỗ dựa!
Cô tuyệt đối cho phép bản rơi t.h.ả.m cảnh như !
, thật cả vẫn còn mềm lòng với cô .
Cô nhất định khiến cả mãi mãi về phía !
Nhìn cánh cửa phòng Tống Kỳ vẫn đang mở hé, trong lòng cô dần nảy sinh một ý nghĩ gần như điên loạn.
Đêm nay, cô trở thành phụ nữ của cả!
Chỉ cần cô và cả “gạo nấu thành cơm”, nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!
Đến lúc đó, cô sẽ trở thành con dâu nhà họ Tống, càng thêm .
Có cả che chở, những khác cũng dám coi thường cô nữa!
Loại t.h.u.ố.c mà cô lấy từ chợ đen vẫn còn thừa một ít.
Thứ t.h.u.ố.c đó vốn dùng cho gia súc, d.ư.ợ.c tính cực mạnh.
Anh cả vốn thương cô , luôn thiện cảm với cô .
Cô tin rằng chỉ cần ngần thuốc, cũng đủ để khiến cả phát điên cô , chiếm hữu cô !