nhắc đến Cố Thời Tự , trầm ngâm một chút, vẫn là thành thật đáp:
“Tống Đường đúng là bằng Thời Tự.”
“Cháu… cháu…”
Lục thủ trưởng chọc giận đến đau ngực.
Phải hít sâu một thật mạnh, ông mới gắng lấy giọng:
“Thằng trời đánh! Cháu đang linh tinh cái quái gì hả?”
“Đường Đường bằng thằng nhóc họ Cố? Cháu từng thấy cô gái nào hơn nó ?”
“Trời ơi! Cháu ông tức đến tái phát bệnh tim đây ! Cuối tuần bắt buộc về nhà, cùng Đường Đường ăn một bữa cơm!”
Lục Kim Yến hề màn kịch của ông nội lung lay.
Anh thẳng thắn vạch trần:
“Ông nội, ông căn bản bệnh tim, lấy chuyện tái phát?”
“Cháu một nữa, kể cả cháu thích Thời Tự, thì cũng tuyệt đối bao giờ thích Tống Đường.”
“Giữa cháu và cô , bao giờ khả năng!”
“Trời ơi!!!”
Lục thủ trưởng tức đến mức ôm n.g.ự.c thở dốc.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Lục Thiếu Du thấy động tĩnh, vội chạy đỡ ông, giúp ông điều hòa thở. Một lúc ông mới chút ít.
ông càng lớn tiếng gào lên:
“Cho dù Cố Thời Tự đến mấy, nó sinh con ? Cháu thật sự để ông già bế chắt ?!”
“Ông sống khổ quá mà! Từng tuổi , mà đến cả chắt cũng bế…”
“Ông chắc cũng sống nổi đến ngày mất thôi…”
Lục Kim Yến thật sự thấy hôm nay ông nội quá bất thường.
Tự dưng cứ nhắm Cố Thời Tự mà !
Lại còn… “Cố Thời Tự sinh con”?
Cố Thời Tự là một đàn ông bình thường, thể sinh con?
Lục Kim Yến cảm thấy việc tranh luận với ông nội về chuyện Cố Thời Tự sinh con thật quá buồn .
Bây giờ chỉ triệt để dập tắt ý định tác hợp với Tống Đường của ông.
“Ông nội, ông khỏe mạnh thế cơ mà, sống thêm mấy chục năm nữa chắc chắn vấn đề gì.”
“Cháu tin mấy chục năm , Tiểu Dục với Tiểu Du thể sinh cho ông vài đứa chắt!”
“Thằng ranh con! Mày đúng là chọc ông tức c.h.ế.t!”
Lục thủ trưởng giận đến trừng mắt , đôi mắt hổ như tóe lửa.
khi liếc sang thấy con dấu trong tay, ông mới dần bình tĩnh .
Ông cẩn thận đặt con dấu sang một bên bàn, nghiêm giọng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-33-2.html.]
“Dù thì, tối thứ Bảy, mày về nhà cho ông!”
“Đường Đường là cô gái thông minh xinh , mày cũng xí gì. Hai đứa mày mà sinh con, đảm bảo hết phần thiên hạ…”
Sinh con với Tống Đường…
Gương mặt tuấn tú của Lục Kim Yến lập tức lạnh lẽo như phủ một lớp sương băng.
Anh lạnh lùng cắt ngang lời ông, cho ông chút hy vọng mơ mộng nào:
“Cháu tuyệt đối thể nào sinh con với Tống Đường!”
Để ông khỏi nuôi ảo tưởng, bồi thêm một đòn chí mạng:
“Cho dù là sinh một bầy con với Thời Tự, cháu cũng đời nào sinh với cô !”
Nói xong, vì nóng lòng về ký túc xá thư của Đường Tống, chỉ vội một tiếng “tạm biệt” lạnh nhạt cúp máy.
Đầu dây bên , Lục thủ trưởng chấn động đến mức cảm giác như cả thế giới sụp đổ.
Buông ống xuống, ông sang Lục Thiếu Du, giọng đầy bi thương:
“Cháu thấy thằng cháu cái quỷ gì ?”
“Nó còn sinh một bầy con với thằng nhóc nhà họ Cố… Hai thằng đàn ông sinh kiểu gì hả?! Nó đúng là chọc ông tức c.h.ế.t, ăn tiệc tang luôn đấy!”
Lục Thiếu Du cũng câu của trai dọa cho hồn phi phách tán.
Không thể ngờ cả khí chất đàn ông rắn rỏi như , thể sở thích đặc biệt đến thế.
Đôi mắt nai to tròn của ngập tràn sốc và hoang mang, như thể cả thế giới quan đảo lộn.
Sợ ông nội tức đến đổ bệnh thật, Lục Thiếu Du đành dối an ủi:
“Anh cả lẽ chỉ là nhất thời hồ đồ thôi ạ… Chúng cứ từ từ khuyên bảo, lẽ sẽ đổi .”
“Phải, ông nhất định đưa nó về con đường đúng đắn mới !”
Lục thủ trưởng vỗ mạnh xuống bàn, như đinh đóng cột:
“Ông tiếp tục tác hợp nó với Đường Đường!”
Dù thì, trong mắt ông, từng thấy cô gái nào xinh hơn Tống Đường.
Ông nghĩ, nếu ngay cả Đường Đường mà thể kéo thằng cháu “đúng hướng”, thì những cô gái khác càng cửa.
“Nếu Lục Chấn Hoa ông mà kéo nó về , thì ông sẽ lộn ngược cái tên của lên cho nó gọi!!!”
Lục Kim Yến hề , lúc Lục thủ trưởng đang nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm kéo trở “con đường chính đạo” bằng .
Còn , lúc đang vui mừng, bồn chồn lo lắng.
Mỗi nhận thư hồi âm của Đường Tống, trái tim vốn lạnh lẽo cứng rắn của bất giác dâng lên một vị ngọt khó tả.
điều khiến thấp thỏm nhất, là sợ cô gặp mặt.
Tối nay, cảm giác bất an càng mãnh liệt hơn thường lệ.
Khi xé mở phong bì, một thường ngày luôn điềm tĩnh, vững vàng như … đầu ngón tay kiềm mà khẽ run.
Liệu cô bằng lòng gặp một … ?