Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 37.
Cập nhật lúc: 2025-10-13 13:06:30
Lượt xem: 167
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý do duy nhất mà thể nghĩ , chính là bản trăng hoa, vô liêm sỉ!
Lục Kim Yến chắc chắn, thích là Đường Tống.
Anh nắm tay cô , cùng sống trọn cả đời.
Vậy mà dù trong lòng con gái yêu, vẫn liên tục mất kiểm soát, nảy sinh phản ứng với Tống Đường, thật sự thấy chẳng còn chút liêm sỉ nào!
Sự ghê tởm chính lên đến đỉnh điểm.
“Đường Tống, xin em…”
Lục Kim Yến siết chặt cây bút máy màu hồng phấn trong tay.
“Vừa …”
Anh còn mặt mũi để tiếp.
Sự tội và tự khinh miệt như nuốt trọn cả trái tim .
Anh âm thầm thề với lòng ,
Từ nay về , sẽ bao giờ dây dưa với Tống Đường nữa.
Chỉ cần thấy cô, sẽ tránh xa, tuyệt đối để cô bất kỳ cơ hội nào chạm .
Rất lâu đó, mới nhẹ nhàng vuốt ve cây bút trong tay, thì thầm như đang mộng du:
“Đường Tống, thật sự gặp em.”
“Rất, .”
Từ đến nay, từng mong gặp một ai mãnh liệt đến thế.
Muốn gặp cô, hiểu cô, bên cạnh cô.
Chỉ tiếc là… cô vẫn chịu mở lòng với .
Và… cũng đến bao giờ, cô mới sẵn sàng gặp một …
“Đồ chó! Đồ cặn bã!”
Tống Đường từng nghĩ đến việc đem bạn bút trong thư tín so sánh với Lục Kim Yến ngoài đời thực.
cứ tưởng cô thích quyến rũ khác, tối nay còn đối xử với cô kiểu đó… cô tức điên lên !
Loại t.h.u.ố.c mê mà Hứa Kim Bảo dùng tuy hiệu quả nhanh, nhưng cũng tan nhanh.
Chỉ một lúc Lục Kim Yến rời , sức lực của cô dần hồi phục.
Cô dọn sạch mảnh sứ vỡ sàn, lấy một cái cốc khác uống thêm vài ngụm nước.
Lúc , cơ thể mới thoải mái trở .
Bình tĩnh , cô chợt nhớ đến một tình tiết quan trọng trong quyển sách .
Cô mơ hồ đoán đàn ông đêm nay là ai.
Cô sẽ hành động nông nổi, tay dứt điểm, một đòn trí mạng!
Nhận thấy áo khoác của Lục Kim Yến vẫn còn trong phòng , cô lạnh mặt, túm lấy áo khoác, ném thẳng ngoài cửa sổ.
lúc đó, Lục Kim Yến xuống đến sân, liền thấy chiếc áo khoác của rơi phịch xuống đất.
Anh cúi xuống nhặt áo lên.
Gió đêm thổi qua, mang theo một mùi hương nhẹ nhàng, ngọt ngào bay thẳng mũi.
Là hương thơm cô.
Những hình ảnh mãnh liệt, nóng bỏng và thuần khiết như một lời nguyền, ồ ạt tràn đầu .
Khiến sự khinh ghét bản trong lòng càng dâng lên dữ dội.
Anh với Đường Tống, dù là thể xác trái tim, dù cô còn từng rằng thích .
Áo khoác Tống Đường khoác qua, chắc chắn sẽ bao giờ mặc .
Dù vốn ghét lãng phí, nhưng cuối cùng vẫn mặt mày sầm sì, ném thẳng chiếc áo thùng rác…
Sau khi ném chiếc áo khoác của Lục Kim Yến, Tống Đường lập tức đóng sầm cửa sổ , để ý đến cảnh tượng sân.
Lúc , cô mới thấy bức thư cho Lục Kim Yến, vẫn đang đè ống cắm bút.
Bức thư , vốn dĩ cô định sáng mai sẽ mang gửi.
nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng và thái độ cao ngạo của tối nay, cô nghẹn cả một bụng tức.
Đừng là ngày mai, tuần cô cũng gửi nữa!
Cô xem, còn tỏ cao ngạo đến khi nào!
Lục Thủ Cương, Tống Từ Nhung và các ông bạn già đều xin nghỉ đến thứ Hai mới về thủ đô.
Lục thủ trưởng ban đầu cũng định ở Giang Thành thêm vài hôm, nhưng thấy cháu trai nhà bạn kết hôn, lòng ngứa ngáy.
Ông nóng lòng kéo cháu trở “chính đạo”, thế là chiều Chủ Nhật về .
Ông đích tìm đến Tống Đường để cảm ơn cô tặng con dấu, còn nhất định mời cô ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh.
Tống Đường vốn phiền phức, nhưng Lục thủ trưởng quá nhiệt tình, cô tiện từ chối, đành gật đầu đồng ý cùng.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Vừa đồng ý xong, Lục thủ trưởng lập tức về phòng khách, gọi điện cho Lục Kim Yến.
Ông , nếu thẳng là mời ăn với Tống Đường, chắc chắn sẽ chịu đến.
Thế là ông khôn ngoan, rằng:
“Tối nay ông chuyện cực kỳ quan trọng cần bàn với cháu, bảy giờ mặt ở phòng riêng trong nhà hàng quốc doanh Tinh Hỏa, đến thì hậu quả tự chịu!”
Là bậc trưởng bối mời ăn, Tống Đường đương nhiên đến sớm một chút.
Sáu rưỡi, cô mặt trong phòng riêng.
Cô nghĩ Lục thủ trưởng sẽ đến cùng Lục Thiếu Du.
Nào ngờ, chờ hơn hai mươi phút, thấy Lục thủ trưởng, thấy Lục Kim Yến bước !
Lục Kim Yến cũng ngờ sẽ thấy Tống Đường trong phòng.
Chạm ánh mắt đào hoa ngập tràn kinh ngạc của cô, lập tức hiểu rõ chuyện.
Ông nội vẫn từ bỏ, vẫn còn gán ghép với Tống Đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-37.html.]
Anh , chuyện tối nay, Tống Đường tám phần cũng hề .
để cô tiếp tục phối hợp với ông nội, rõ ràng một .
“Tống Đường.”
Ánh mắt Lục Kim Yến lạnh lẽo như dao, quét thẳng về phía cô, áp lực nặng nề, ý đồ cắt đứt quan hệ vô cùng rõ ràng.
“Tối nay là hiểu lầm, hề đến là cô.”
Tống Đường hiểu.
Lời nghĩa: Nếu sớm hẹn là cô, nhất định sẽ đến.
Mà cô cũng .
Cô cắt lời , chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng, im lặng lắng tiếp.
“Sau ông nội nhờ cô gì, cô cần phối hợp.”
“ sẽ bao giờ ở bên cô.”
“Ông nội sốt ruột bế chắt, nhưng giữa và cô, thể yêu đương, càng thể sinh con.”
Nói đến ông nội khát khao chắt, Lục Kim Yến còn lạnh một tiếng, đầy giễu cợt.
Lời chỉ với Tống Đường, mà còn như đang với chính :
“Ông nội trông cậy và cô sinh con cho ông…
Còn bằng trông cậy và Thời Tự con cho xong!”
Thời Tự, chính là Cố Thời Tự.
Một đàn ông thật sự, sai .
Lục Kim Yến thà ở bên đàn ông, cũng sinh con với Tống Đường…
là giỏi lắm!
Tống Đường câu đó chọc đến bật vì tức giận.
Cô ngẩng cằm, ánh mắt đào hoa lóe lên tia sắc bén, hệt như một con sư tử nhỏ chọc giận, chuẩn nhào tới c.ắ.n .
“Yên tâm , từng nghĩ đến việc ở bên .”
“Nếu sớm trong phòng là , cũng sẽ bao giờ đến.”
“Sau sẽ thích, sẽ kết hôn, sinh con. đó tuyệt đối là !”
“Ừ.”
Lục Kim Yến thêm với cô nửa câu.
Chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, đầu bỏ , buồn liếc cô lấy một .
Cứ như thể, cùng hít thở chung một khí với cô cũng là điều khiến chịu nổi.
“Đồ khốn!”
Nhìn cánh cửa phòng đóng sập , Tống Đường nhăn mặt, lẩm bẩm đầy tức tối.
Giờ đây, cô càng thấy chướng mắt hơn bao giờ hết.
Ban đầu cô còn định một tuần nữa sẽ gửi thư.
Giờ thì…
Hai tuần nữa cũng đừng hòng!
Ai nôn nóng , đó là… chó!
“Đường Đường, tối nay… cháu và… ăn uống thế nào?”
Vừa bước cửa, Lục thủ trưởng đầy mong chờ mà tiến lên hỏi.
Tống Đường cảm thấy vô cùng phức tạp trong lòng.
Cô , Lục thủ trưởng thật lòng quý cô, chuyện ông gán ghép cô và Lục Kim Yến, cũng chỉ là xuất phát từ lòng .
cô vẫn mong ông đừng tiếp tục như nữa.
Vì cô để Lục Kim Yến nghĩ rằng đang cố đeo bám ý đồ gì với .
Cô im lặng một lúc, lựa lời một cách uyển chuyển:
“Ông ạ, Lục ông mong sớm chắt bồng.”
“ giữa cháu và … thật sự khả năng.”
“Nếu ông trông mong cháu và đến với , chi bằng trông cậy sinh con với Cố Thời Tự còn hơn.”
“Thằng nhãi c.h.ế.t tiệt!”
Nghe xong lời của Tống Đường, Lục thủ trưởng lập tức hiểu : Cháu năng khó với con gái nhà .
Ông càng nghĩ càng tức, đến tận khi Tống Đường phòng khách, ông vẫn giận đến thở hổn hển.
Ông thật sự đ.á.n.h gãy chân thằng cháu bất hiếu !
Giận đến bốc hỏa, ông lập tức lao phòng khách, hùng hổ gọi điện mắng cháu trai.
Rất nhanh, Lục Kim Yến loa gọi đến phòng trực ban điện thoại.
“Thằng khốn kiếp!”
Vừa thấy giọng cháu, Lục thủ trưởng lập tức gào lên:
“Tối nay cháu gì với Đường Đường?”
“Cháu thật sự định sinh con với thằng nhóc nhà họ Cố đấy ?!”
Lục Kim Yến đương nhiên thể sinh con với Cố Thời Tự.
cảm thấy cần thiết giải thích điều đó với ai.
Tuy nhiên, để ông nội gán ghép với khác nữa, vẫn mở miệng:
“Ông nội, đừng lo chuyện tìm đối tượng cho cháu nữa. Cháu thích .”
“Cô tên là…”