Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 57.

Cập nhật lúc: 2025-10-15 04:29:02
Lượt xem: 155

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cơ thể Lục Kim Yến lập tức cứng đờ.

Anh thật sự ngờ cô đột ngột hành động như !

Trái tim mới bình , giờ đập loạn đến mức như nhảy khỏi lồng ngực.

như thế, thấy khó chịu.

Thậm chí… còn vô cùng thích.

là vì say.

Anh thể nhân lúc cô lơ mơ mà chiếm lợi.

Anh cố kiềm chế ngọn lửa nóng bừng đang cuộn trào trong , khàn giọng dỗ dành:

“Đường Tống, xuống .”

“Bảo Bối, tớ nhớ quá…”

Tống Đường chẳng những chịu xuống, mà còn dang tay ôm chặt lấy Lục Kim Yến.

Cô thật sự nhớ Cố Bảo Bảo.

Cũng nhớ bố và các trai của .

kìm lặp một nữa:

“Nhớ lắm… nhớ lắm luôn…”

Bảo bối…

gọi là “bảo bối”!

Gương mặt tuấn tú như tạc từ băng tuyết của Lục Kim Yến thoắt cái đỏ bừng.

Anh thật sự dám tin, Đường Tống thể dịu dàng gọi là “bảo bối”, còn là đặc biệt nhớ !

Thật cũng nhớ cô vô cùng.

Ngày nhớ, đêm mong, thậm chí còn mong gặp cô trong mơ.

Anh khẽ khàng đóng cửa xe , ngập ngừng, lúng túng đáp lời:

“Đường Tống, cũng… nhớ cô.”

“Bảo bối, cứng thế … cấn đến mức tớ đau cả xương…”

Trong ký ức, Cố Bảo Bảo là mềm mại, yếu ớt, mà giờ cứng như gỗ, khiến Tống Đường nhăn mặt than thở.

Lục Kim Yến hiếm khi rơi trạng thái căng thẳng như lúc .

Anh cô đau, sợ cô sẽ thích nữa.

Anh đang định bế cô qua chỗ khác để cô đỡ cấn, thì chợt cảm giác cô… đang nắm lấy n.g.ự.c !

“Bảo bối… của … 34…”

“D ?”

“Sao tớ tìm thấy?”

“Bảo bối, rốt cuộc trải qua chuyện gì? Sao trở thành sân bay thế ?”

“Không … bảo bối nhà tớ tuyệt đối thể là sân bay. Tớ nhất định tìm 34 của bảo bối…”

Ánh mắt đen sâu của Lục Kim Yến thoáng hiện vẻ ngơ ngác hiếm .

Ba mươi tư… D… là cái gì?

Anh… cần ?

Sân bay thì lớn đấy, nhưng nó mọc n.g.ự.c ?

“Giấu ở …”

còn thật sự bắt đầu mò tìm lung tung.

“Đường Tống, đừng động bậy nữa!”

Tuy hiểu rõ lắm mấy thứ cô đang lẩm bẩm, nhưng một điều cực kỳ chắc chắn:

Cô… thật sự say đến chẳng còn gì nữa .

Cô cử động loạn xạ khiến như bốc hỏa.

Lục Kim Yến nắm lấy tay cô, giọng trầm thấp mang theo cảnh cáo:

“Xuống !”

“Bảo bối, hung dữ quá …”

Cố Bảo Bảo trong ký ức của Tống Đường luôn là dịu dàng và kiên nhẫn.

Giờ “cô đột nhiên trở nên hung hăng như , khiến lòng Tống Đường khỏi chùng xuống.

Cô tủi hít mũi một cái, vùi mặt lòng n.g.ự.c :

tớ sẽ giận . Cậu hung dữ với tớ như , chắc là vì buồn… vì 34 của biến mất , bây giờ giống sân bay, nên mới đau lòng.”

“Bảo bối đừng buồn, dù thành thế nào, tớ cũng sẽ luôn bên .”

sẽ luôn bên

Trái tim cứng rắn như thép của Lục Kim Yến lập tức mềm nhũn như nước.

Anh lợi dụng lúc cô đang say.

khi cô sẽ ở bên mãi mãi, dù đang bốc cháy, cũng nỡ đẩy cô .

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Anh giơ tay, nhẹ nhàng siết cô lòng:

“Ừ. Anh cũng sẽ mãi mãi bên em.”

“Tống Tống…”

Chỉ ôm cô thôi, vẫn cảm thấy đủ.

Anh mở bàn tay nhỏ chịu yên phận của cô , đan mười ngón tay .

Từ khi thư qua với Đường Tống, sớm xác định, cô chính là nắm tay cả đời.

Trong lòng , cô là tri kỷ, là tâm ý, là nơi trái tim hướng về.

Hôm nay gặp mặt, trái tim càng thể kìm nén nỗi rung động sâu sắc, chỉ một ánh , như gắn kết cả một kiếp.

Cuộc gặp ngắn ngủi, thể nào xoa dịu nỗi nhớ lâu ngày.

Anh cứ nắm tay cô thế , ngày ngày gặp , sống bên trọn đời.

“Chờ về đơn vị, sẽ…” …nộp đơn xin kết hôn.

kịp hết câu, Tống Đường đột ngột ngẩng đầu, túm lấy cổ áo .

“Bảo bối, mặc cái gì kỳ cục ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-57.html.]

“Bình thường mặc váy cơ mà, hôm nay mặc quần tây?”

“Có là vì tìm … 34, nên buồn quá buông xuôi ?”

Mặc váy…

Khuôn mặt Lục Kim Yến thoắt cái cứng đờ.

Anh cứ ngỡ, “bảo bối” trong miệng Đường Tống là đang gọi .

hiển nhiên… là tự đa tình.

Cái “bảo bối” mà cô gọi, e là một cô bạn gái thiết nào đó của cô.

Còn cái “34”… thể là đang ám chỉ…

“Hay là… để tớ xem thử ‘phẳng’ tới mức nào, nghĩ cách giúp nha?”

Lúc Lục Kim Yến còn đang ngẩn , thì Đường Tống đột nhiên… tháo cúc áo cùng của !

“Tống Tống… đừng nghịch nữa…”

Đầu ngón tay mềm mại của cô lướt qua xương quai xanh , như luồng điện chạy dọc sống lưng, khiến gương mặt điển trai vốn luôn lạnh nhạt của đỏ rực một nữa.

Chiếc xe dừng ở đoạn cuối con hẻm nhà hàng quốc doanh, ngay tán cây râm mát.

Vị trí kín đáo, xe nào khác, cũng chẳng qua , bên trong xe ai thấy.

tim vẫn đập thình thịch, gần như mất kiểm soát.

Cô ngoan ngoãn rút tay về.

hành động kế tiếp của cô… khiến đầu óc nổ tung.

Cô đang cố gắng kéo dây kéo phía chiếc sườn xám!

Cô chẳng hề nhận điều gì nguy hiểm, còn phồng má than phiền:

“Nóng c.h.ế.t mất… Bảo bối, hình như dây kéo tóc kẹt … giúp tớ kéo xuống …”

“Tống Tống, kéo áo , đừng cử động nữa, em…”

“Bảo bối, hôm nay lắm lời thế, ồn ào c.h.ế.t !”

Tống Đường chẳng những lời, mà còn đưa tay lên bịt miệng .

Bàn tay cô mềm đến kinh ngạc, tựa như đám mây bồng bềnh phủ kín đầu ngón tay , mang theo hương ngọt dịu như kẹo bông, khiến Lục Kim Yến trong khoảnh khắc nghẹn lời.

Cô bất ngờ buông tay .

Đôi mắt đào hoa của cô mờ mịt trong làn men, như phủ một tầng sương khói mê hoặc lòng , đến mức khiến nghẹt thở.

Cô cứ thế , đôi mắt lấp lánh ánh nước, mơ hồ và ngơ ngác:

“Bảo bối, môi của thế … giống hệt môi Lục Kim Yến ?”

“Rõ ràng tớ thẳng, bây giờ cảm giác như ‘bẻ cong’ ? Thôi xong… tớ thật sự hôn !”

“Không ! Không thể hôn! Tớ thể bẻ cong ! Tớ… là… hôn một cái thôi?”

Tống Đường cứ ngừng tự nhủ với bản , cô thẳng, vô cùng thẳng, thể sai đường.

Thế nhưng dung nhan mắt quá đỗi mê , khiến khó lòng kháng cự.

Cô rốt cuộc nhịn nữa, nhẹ nhàng cúi xuống, làn môi đỏ mọng đầy mê hoặc dần dần áp sát môi .

“Tống Tống…”

Lý trí mách bảo Lục Kim Yến rằng, nên lập tức đẩy cô .

Cô say đến mơ màng, ý thức bản đang gì.

đôi môi mềm mại , như phủ đầy hương mật, nhẹ nhàng len lỏi qua từng kẽ hở lý trí của .

Dù Lục Kim Yến tự kiềm chế đến , cũng thể đẩy cô nổi.

Huống hồ, đôi tay mềm mại của cô yên phận chút nào.

Lúc thì sờ soạng nơi n.g.ự.c , lúc chạm loạn lên khắp , như thể đang tìm kiếm nơi nào đó khiến cô cảm thấy khó chịu.

Lo sợ cô ngã, theo bản năng đỡ lấy lưng cô, ai ngờ lỡ chạm nơi mềm mại khiến càng thêm hoảng loạn.

Muốn rút tay về, cẩn thận nắm vòng eo mảnh mai khiến tim loạn nhịp.

Ánh mắt lướt xuống, bắt gặp đôi chân trắng nõn đang loạng choạng mắt, đến mức khiến hồn phách điên đảo.

Lục Kim Yến cảm thấy lý trí của đang bên bờ vực.

Anh gồng lên, dốc hết cả đời kiềm chế, mới thể run giọng nhỏ với cô:

“Tống Tống… đừng tiếp tục nữa, …”

cô vẫn chịu dừng .

Thậm chí, còn vô tình kéo chìm sâu hơn.

Kỹ thuật vụng về, thở rối loạn, nhưng với , chỉ cần là cô, thứ đều trở nên trí mạng.

Cuối cùng, lý trí vỡ vụn.

Anh giữ lấy gáy cô, cúi xuống, chủ động nghênh đón nụ hôn .

Ngay cả trong cơn say, Tống Đường cũng lờ mờ cảm nhận nguy hiểm.

Cô vô thức nghiêng , định lùi .

muộn.

Con sói đói giam cầm quá lâu sổ lồng, thể để con mồi mắt thoát ?

Anh siết chặt vòng tay, giữ lấy cô trong lòng , cho cô chút cơ hội nào để thoát.

Nụ hôn mãnh liệt, nóng bỏng, như nuốt chửng cả thở và lý trí của cô.

“Đừng…”

Tống Đường nhăn mặt, cảm thấy eo siết chặt đến phát đau.

Lại một vật gì đó cấn khiến cô khó chịu.

Hô hấp cũng trở nên khó khăn.

tức cuống, như chú sư tử nhỏ nổi giận, há miệng c.ắ.n một cái thật mạnh.

sự phản kháng yếu ớt của cô, trong mắt càng khiến cô trở nên đáng yêu hơn.

Bàn tay khẽ siết, mang theo ấm mạnh mẽ, khiến nhịp thở giữa hai hòa một.

Nụ hôn của dồn dập và sâu lắng đến mức lấy hết thở của cô, cho đến khi cả hai đều dừng mới chịu rời .

Anh vẫn ôm cô trong vòng tay, ánh mắt sáng tối đan xen, kiềm chế cháy bỏng.

Giọng trầm thấp mang theo một chút khàn khàn, pha lẫn sự kiên định đến mức khiến dám nghi ngờ:

“Tống Tống… xin nếu quá đường đột.”

sẽ chịu trách nhiệm.”

Anh dừng một nhịp, sâu đôi mắt cô, lời hứa chắc nịch như một lời tuyên thệ:

“Chúng … hẹn hò nhé.”

Loading...