Lúc  Lương Việt Thâm cũng  thấy vết thương ở cổ chân trái của Tống Đường, càng đau lòng đến mức khóe mắt đỏ hoe.
Lương Việt Thâm  cô   quan tâm đến , nhưng   thực sự quá lo cho vết thương của cô, cuối cùng vẫn  nhịn  hỏi:
“Đường… Đường Đường, cô  thương ,  đau lắm ?”
“Chị Đường Đường  thương ? Bị ở  ?”
Nghe  trai  Tống Đường  thương, Lương Thính Tuyết hoảng hốt hẳn.
 
Lương Thính Tuyết lo lắng  Tống Đường từ đầu đến chân, cuối cùng cũng phát hiện  chỗ mắt cá chân đang sưng tấy của cô.
Lương Thính Tuyết sốt sắng đến mức giọng   nghẹn ngào:
“Chị Đường Đường,  chị   thương nặng thế ?”
“Chúng  mau  bệnh viện ! Em   trai em  chị nhảy múa  , đừng để ảnh hưởng đến   chị  nhảy  nữa!”
Tống Đường thật sự  thích Lương Việt Thâm.
Dù Tống Đường  ưa Lương Việt Thâm, nhưng thấy Lương Thính Tuyết quan tâm  như , trong lòng cô vẫn thấy ấm áp.
Tất nhiên, cô cũng thấy những lời của Lương Thính Tuyết  phần  phóng đại.
Vết thương ở mắt cá chân đúng là trông  vẻ nghiêm trọng, nhưng chỉ cần điều trị cẩn thận, chắc chắn sẽ  ảnh hưởng đến việc   cô nhảy múa.
Cặp  con  nhận     đối thủ của Lục Kim Yến, dù việc  đưa  Chu Nhược Hy  khiến bọn họ cực kỳ uất ức, nhưng sợ  đ.á.n.h thêm, cuối cùng vẫn quyết định bỏ chạy.
“Bọn buôn   bỏ trốn! Không thể để chúng chạy !”
Tống Đường phát hiện  ý đồ của bọn họ, lập tức hét lớn.
Lục Kim Yến đương nhiên cũng  định để chúng trốn thoát. Khi  và Lương Việt Thâm đang định xông lên chặn  thì mấy cảnh sát  nhanh chóng chạy tới, khống chế cặp  con đó.
Ở thời đại , tội buôn bán  là tội nặng, nhẹ thì  tù, nặng thì lãnh án tử.
Vụ việc    nghiêm trọng, Tống Đường, Lục Kim Yến và những  liên quan đều  đưa về đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Tại đồn  sẵn t.h.u.ố.c điều trị chấn thương, nữ cảnh sát trực ban  nhiệt tình giúp Tống Đường xử lý vết thương.
Cảnh sát  thu  một lượng lớn t.h.u.ố.c mê   cặp  con đó.
Lúc đầu, hai   còn chối tội,  là nhận nhầm , tưởng Chu Nhược Hy là con dâu nhà họ nên mới định đưa về.
 cảnh sát còn thu    bọn chúng một con d.a.o gấp và ví tiền mà chúng  giật từ  Chu Nhược Hy.
Nhận nhầm con dâu…  cần  giật ví của “con dâu” ?
Rõ ràng cặp  con      lành gì.
Cảnh sát dùng lời lẽ khôn khéo để dẫn dụ, cuối cùng cũng khiến chúng lộ miệng, xác nhận  phận buôn .
Biết  thể trốn khỏi sự trừng phạt của pháp luật, chúng liền đổi giọng xin khai báo để  giảm nhẹ hình phạt, khai   ít tội  mà  đây  gây .
Lần , đúng lúc Tống Đường vô tình bắt gặp và kéo dài thời gian, mới  thể cứu  Chu Nhược Hy.
 những cô gái từng  chúng lừa bắt  đó thì   may mắn như .
Phần lớn trong  họ đều  bán  vùng núi sâu hẻo lánh,  ép  công cụ sinh sản,  lẽ cả đời cũng  thể gặp  cha    .
Cảnh sát  với Tống Đường, hai kẻ buôn   chắc chắn sẽ  xử tử.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-67-2.html.]
Tống Đường cảm thấy… như  là đáng đời bọn chúng.
Cô cũng thầm ước, giá như ở kiếp , cái thời đại mà cô từng sống, bọn buôn  cũng  tuyên án tử hình như bây giờ.
Tại đồn cảnh sát, Chu Nhược Hy  gọi điện cho cha , Chu Tri Hồng, Chu đoàn trưởng.
Không lâu , ông cũng vội vã đến nơi.
“Bố ơi, may mà  chị tiên nữ  cứu con! Nếu  thì con   bán lên vùng núi sâu,  ép gả cho mấy ông già độc ,  cả đời cũng  gặp  bố với   nữa!”
Lúc , Chu đoàn trưởng cũng chú ý đến Tống Đường.
Khi nhận  điện thoại của con gái, ông  hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Ông và vợ chỉ  một  Chu Nhược Hy là bảo bối, là tất cả.
Ông  dám tưởng tượng, nếu con gái  bắt cóc, vợ chồng ông sẽ sụp đổ đến mức nào.
Và điều ông càng  ngờ hơn,   cứu con gái ông  chính là Tống Đường.
Ông đang định lên tiếng cảm ơn thì bất ngờ, Lương Việt Thâm hùng hổ xông tới, giận dữ quát lớn:
“Chú Chu, chú thực sự quá đáng lắm !”
“Cháu thấy thông báo của đoàn văn công ! Rõ ràng Đường Đường phỏng vấn  điểm tuyệt đối,  mà tên  công bố cuối cùng…  là Tống Đường!”
“Tống Đường     lành gì! Đoàn văn công các chú chọn  thiên vị, bất công! Cháu sẽ  khiếu nại! Cháu tuyệt đối  thể để Tống Đường trơ mặt cướp mất suất của Đường Đường!”
Chu đoàn trưởng vốn  quan hệ khá  với cha của Lương Việt Thâm.
 ông     “Đường Đường” trong miệng Lương Việt Thâm là ai.
Dù , việc Lương Việt Thâm   mặt Tống Đường mà  cô “   ”, “   hổ” thật sự quá mức vô lễ.
Ông đẩy nhẹ gọng kính  sống mũi, mặt nghiêm , trầm giọng hỏi:
“Tiểu Tống là  đoàn văn công bằng thực lực. Cô   chọc giận   gì cháu ?”
Nói , ông  sang  Tống Đường, giọng đầy tin tưởng:
“Tiểu Tống, cháu đừng để ý đến lời Tiểu Thâm.”
“Hôm cháu thi phỏng vấn,  cũng  mặt tại chỗ. Cháu thể hiện xuất sắc như , nếu cháu  đậu, thì đó mới là bất công thật sự cho đoàn văn công của chúng !”
“Hôm nay cũng thật sự cảm ơn cháu. Nếu  nhờ cháu, e là… e là   chẳng thể gặp  con gái  nữa .”
Ông  cô đầy chân thành,  tiếp:
“Tiểu Tống, cảm ơn cháu  nhiều!”
Tiểu Tống?
Lương Việt Thâm   sững sờ.
Đường Đường… chẳng  họ Đường ?
Tại  chú Chu  gọi cô là “Tiểu Tống”?
Trong đầu Lương Việt Thâm bỗng hiện lên một suy nghĩ cực kỳ khó tin…
Lẽ nào, Đường Đường… chính là Tống Đường?!