“Cô và  ruột cô đều giống , đúng là một đôi chuyên gây chuyện!”
“Nếu  là Tống Tư lệnh  bác sĩ Tần,  tuyệt đối sẽ  bao giờ để cô sống trong nhà  để  ức h.i.ế.p con gái ruột của  như !”
Triệu Thời Cẩm mắng bọn Tống Nam Tinh đến mức  ngóc đầu lên nổi.
Ấy  mà khi  sang đối mặt với Tống Đường, bà  dịu dàng như gió xuân ấm áp.
Bà nắm lấy tay Tống Đường, ánh mắt đầy yêu thương:
“Đường Đường, dì  mà, mấy  như Tống Nam Tinh   loại tử tế gì.”
“Nếu   bọn họ còn dám bắt nạt cháu, cứ đến tìm dì, dì  sợ bọn họ !”
“Dì Triệu… cảm ơn dì.”
Tống Đường ngẩng đầu lên, chân thành đáp .
Cô thực sự  quý  như Triệu Thời Cẩm, phân rõ  trái, yêu ghét rõ ràng.
Vừa nãy thấy dì tát cho Tống Nam Tinh mấy cái, cô thấy thật sự… sướng vô cùng!
Triệu Thời Cẩm  lạnh lùng lườm Tống Nam Tinh mấy  thêm một ,  mới dịu giọng  lời tạm biệt với Tống Đường.
Sau khi Triệu Thời Cẩm rời , sắc mặt Tống Từ Nhung   trầm xuống.
Ông đen mặt   vì chuyện Triệu Thời Cẩm dạy dỗ Tống Nam Tinh giữa đám đông, mà là vì  ,  con Tống Nam Tinh thật sự quá đáng !
Dạo gần đây, Tống Nam Tinh chuyển sang ở ký túc xá đơn vị, Hứa San San  thể theo qua ở cùng.
Tống Từ Nhung  thẳng  hai , lạnh giọng  lệnh:
“Tống Nam Tinh, cô sớm tìm chỗ ở , để Hứa San San cũng chuyển qua đó!”
“Hứa San San đúng là cháu gái , nhưng dù  là cháu ruột thì cũng   phép bắt nạt con gái ruột của !”
“Cậu thiên vị!”
Nghe thấy Tống Từ Nhung bảo   dọn  ngoài, Hứa San San lập tức bật .
“Cháu  ! Có c.h.ế.t cháu cũng  dọn  ngoài !”
Nói xong, cô  òa , chạy thẳng  sân trong.
Tống Nam Tinh vô cùng lo lắng cho Hứa San San, nhưng Tống Từ Nhung  cho bà   nhà, nên bà  chỉ  thể  ngừng  hiệu bằng ánh mắt với Tống Thanh Yểu, hy vọng Tống Thanh Yểu  thể  an ủi Hứa San San một chút.
Tống Thanh Yểu vẫn còn chuyện  nhờ Hứa San San , nên đương nhiên sẽ dỗ dành Hứa San San cho  thỏa.
Cô  liếc  Tống Nam Tinh,  hiệu “cứ yên tâm”, lúc  sắc mặt Tống Nam Tinh mới dịu  đôi chút.
Tống Đường hiểu rõ một khi Hứa San San  lóc,   thể Tống Từ Nhung sẽ mềm lòng, tiếp tục mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.
Cô    bố  mãi mãi giữ cái kiểu “giơ cao đ.á.n.h khẽ” như .
Dù bản   thích tỏ  yếu đuối, nhưng lúc  cô vẫn “diễn nhập vai”, cố gắng nặn  hai giọt nước mắt.
“Bố, …  giờ con  từng  ‘tiểu tam’,   càng  bao giờ .”
“ vì … cô cô và em họ cứ luôn nhắm  con?”
“Rất nhiều lúc, con thật sự     sai ở …”
“ dường như… dù con chẳng  gì sai, thì   lầm vẫn cứ đổ hết lên đầu con…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-70-2.html.]
Thấy Tống Đường rơi nước mắt, Lâm Hà đau lòng  chịu nổi.
Bà cảm thấy uất ức  cho cô.
Bà lau khóe mắt,  sang  Tần Tú Chi,  nhịn  lên tiếng:
“Tú Chi,    con Tống Nam Tinh thật sự quá đáng ! Cậu và lão Tống nhất định  cho Đường Đường một lời công bằng!”
Tần Tú Chi nào    Tống Đường   chịu bao ấm ức!
Bà nắm chặt lấy tay Tống Đường, vô cùng nghiêm túc mà hứa:
“Đường Đường, con yên tâm. Mẹ sẽ  để ai bắt nạt con nữa!”
“Mẹ nhất định sẽ bắt Hứa San San dọn  ngoài!”
“Đây là nhà của con. Mẹ sẽ  để một  ngoài sống trong nhà, suốt ngày nhằm  con nữa!”
“Chị dâu,  chị cũng  thể  đuổi San San  ngoài chứ? Người ngoài gì chứ? Con bé gọi chị là mợ cơ mà! Chị   chẳng khác nào đ.â.m  tim nó!”
Thấy ngay cả Tần Tú Chi cũng  đuổi Hứa San San, Tống Nam Tinh   cuống quýt.
Bà   định lên tiếng phản bác, thì  vốn luôn hiền hòa, đoan trang như Tần Tú Chi bỗng bước thẳng lên, tát lệch mặt bà  một cái!
“Đường Đường cũng gọi cô một tiếng cô cô, thế mà suốt ngày  cô bày trò hãm hại, cô  thấy đau lòng ?!”
“Tống Nam Tinh,  cảnh cáo cô, nếu còn dám ức h.i.ế.p con gái  một  nữa,  sẽ liều mạng với cô!”
“Tát  lắm!”
Các hàng xóm xung quanh đều vỗ tay, giơ ngón cái khen ngợi Tần Tú Chi!
“Loại phá rối như Tống Nam Tinh, đ.á.n.h là đúng!”
“Nếu  ai dám bắt nạt con gái  như thế,  còn  tay mạnh hơn cả bác sĩ Tần  chứ!”
“Cái đồ chuyên khuấy nước đục thì cút cho xa! Đừng  lảng vảng ở khu nhà chúng  mà gieo rắc chuyện thị phi nữa!”
“Không  cô  thích  tố cáo  khác ? Còn dám hại  nữa,  cũng đến đơn vị của cô  tố cáo!”
“ đấy! Cô mà  cút, bọn  lập tức kéo   tố cáo cô luôn!”
…
“Hu hu…”
Tống Nam Tinh   cam lòng,  tủi nhục vô cùng.
 bà  sợ mấy  hàng xóm thực sự sẽ đến đơn vị tố cáo , cuối cùng đành ôm mặt  lóc bỏ chạy.
Tần Tú Chi lúc  nhận  rõ ràng, những lời   của Tống Thanh Yểu  phần cố tình,  đơn thuần là vô tâm.
Dù bà    tổn thương con gái nuôi, nhưng cũng  thể tiếp tục  ngơ khi con gái ruột  ức hiếp.
Cuối cùng, bà vẫn  nhịn  mà nghiêm khắc lên tiếng:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Yểu Yểu, từ nay đừng theo  con Tống Nam Tinh mà gây chuyện nữa!”
Đôi mắt  như  của Tống Thanh Yểu lập tức ngấn nước.
Cô   thể tin ,   luôn yêu thương ,  mắng !
Hơn nữa, mắng ngay  mặt bao nhiêu !