mà, vẫn giống.
Nhớ đến đây, thím hai Tống càng bực tức: “Cháu , cái con hồ ly tinh xảo quyệt lắm. Đừng là thằng cháu trai mê mẩn nó, mà cả cái nhà Đại Phòng, từ ông bà đến chú thím, ai nấy cũng như bỏ bùa, lúc nào cũng nuông chiều nó hết mực. Món ngon vật lạ quần áo đẽ gì cũng lén lút dấm dúi cho nó cả. Chẳng chỉ mỗi họ cháu thích nó , ngay cả chú thím và hai ông bà cũng đều quý mến nó, đúng là cả nhà đều mê hoặc !”
Gạt phắt cái suy nghĩ bực bội , thím hai Tống ánh mắt đầy vẻ ghen tỵ của cháu gái, bà thở dài kéo cô rời khỏi. Trong lúc lơ đãng, bà liếc mắt qua, thấy thằng cháu trai cùng 'con hồ ly tinh' đang chậu tắm.
Trai tài gái sắc, quả là xứng đôi lứa. Đặc biệt là lúc , giọng mềm mại của 'con hồ ly tinh' vọng đến: “Anh ba ơi, quá, em thích lắm!”
Cái giọng ngọt lịm, mềm như bông gòn, quả thực là rót mật tai, đúng là thứ giọng nam nhân nào cũng mê mẩn.
Thím hai Tống dù mưu mô xảo quyệt đến , cũng thể trái lương tâm mà rằng nếu cháu gái thật sự gả cho thằng Văn Cảnh, nó cũng sẽ chiều chuộng đến mức .
Gà Mái Leo Núi
Chỉ cái con hồ ly tinh mới cái bản lĩnh thôi. Dù thì, so với mấy cô ả khác, nó chỉ gương mặt xinh hơn , mà còn cả cái tính cách lẫn giọng mà phàm là đàn ông, ai cũng xiêu lòng.
Cháu gái bà là tài đức, nhưng chợt bà giật : Xem cháu trai bà nào yêu cầu một cô vợ tài đức vẹn . Có lẽ cô bé tinh quái mới là cháu trai yêu nhất.
Lắc đầu nguầy nguậy, thím hai Tống cảm thấy thật là nghĩ quẩn, đột nhiên ý nghĩ đắn như ? Chắc hồ đồ thật ?
Sau bữa tối, Diệp Mạn Tinh vẫn đang say sưa ăn mận chua mà Tống Văn Cảnh hái cho cô. Nhìn cả một túi đầy ắp mận, cô khỏi ngẩn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-160.html.]
Tống Văn Cảnh thật sự cùng hai của cô thi ? Mà rõ ràng hái mận cơ mà, là mận chua?
Nghĩ kỹ thì cũng khả năng đó. Trong nguyên tác, Tống Văn Cảnh lạnh lùng và tiết chế như , thể chuyện tỉ mẩn hái trái cây cho vợ thế ?
"Vợ , nước chuẩn xong cả , em tắm bây giờ ?"
Tống Văn Cảnh bước , ánh đèn dầu mờ ảo, thấy vợ một tay ăn mận chua, một tay mân mê cổ tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như ngọc đang trầm tư, chẳng rõ cô đang suy nghĩ điều gì.
"Sau nếu gặp Trần Kiêu Kiêu thì em cần tiếp xúc với cô ."
Giọng đàn ông trầm thấp khàn khàn, nhất là ban đêm, giọng càng thêm vài phần từ tính.
Nghe thấy giọng quen thuộc, cô ngẩng đầu lên liền thấy một bờ vai rộng, eo thon cùng hình vạm vỡ của Tống Văn Cảnh đang ở mặt. Cô với ánh mắt lấp lánh, khẽ hỏi: “Anh ba, sợ tổn thương tới thanh mai trúc mã ?"
Giọng ngọt ngào, pha chút hờn dỗi khiến lòng ấm . Tống Văn Cảnh chỉ cảm thấy yết hầu căng chặt, đôi mắt đen nhánh dán chặt đôi môi đào của cô.
Rất lâu , mới thấy giọng của chính vang lên: "Không . Em so với cô rõ ràng là quan trọng hơn nhiều.”