Diệp Mạn Tinh khoác lên chiếc áo xanh bộ đội, bên trong là chiếc sơ mi đỏ chói cùng quần đen, dáng vẻ mảnh mai, yểu điệu hiện mắt .
Nét mặt tinh xảo xinh , đôi mắt long lanh như giọt sương mai đậu lá sen đầu hạ, đến nao lòng.
Một nào đó mặt đỏ bừng, khẽ thốt lên: "Chị dâu quả là xinh xuất sắc, cùng ba thật quá xứng đôi! Không kẻ đáng ghét nào dám chị dùng thủ đoạn để gả hả?"
Gà Mái Leo Núi
Quả thật, với dung mạo xinh thế của chị dâu, e rằng cũng chỉ ba mới xứng đáng sánh đôi mà thôi.
Vốn dĩ, đây còn nhiều lời đồn thổi về Diệp Mạn Tinh, nhưng giờ đây họ dường như mới đầu nhận chị dâu . Ai ngờ, đầu gặp mặt vẻ hút hồn của chị đ.á.n.h gục.
Tất nhiên, cũng mấy bà vợ của những đàn ông , thấy ngũ quan Diệp Mạn Tinh đẽ thì chua chát : "Trông xinh thế, cũng chắc Văn Cảnh yêu thích ."
"Biết bao cô gái xinh cũng đem lòng mến mộ ba, nhưng thấy ba chấp nhận ai . Còn cô dùng thủ đoạn đặc biệt mới gả ?"
là kiểu " ăn nho thì chê nho chua", chẳng sai chút nào!
"Chị dâu!"
Ai ngờ đúng lúc , chú út Tống Văn Lâm với dáng cao lớn bỗng nhiên bước tới, tay ôm hai túi đồ cồng kềnh, còn khệ nệ vác theo một gốc cây con.
Tống Văn Lâm mặt mày hớn hở : "Chị dâu, chị xem thử xem, đây cành đào chị ? Anh ba tối qua lên núi tìm cho chị đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-174.html.]
Vừa , giọng còn lộ vẻ khó tin: "Em tìm mãi mà chẳng thấy cành đào , mà ba tìm ! Anh còn hái nhiều mận chua, và cả một rổ hoa sơn cho chị nữa."
Mấy bà hàng xóm láng giềng vả thẳng mặt, im thin thít: "..." Cái gì là hiếm lạ chứ? trong lòng thấy chua xót đến !
Các cô ghen tị đến c.h.ế.t, chỉ ước chồng cũng thể quan tâm đến như thế, chắc chắn sẽ khoe khoang hạnh phúc vài năm mất!
Diệp Mạn Tinh bỗng nhiên đưa cho một cành đào, ngẩn : "...?"
Vậy là tối qua thức trắng đêm, thật sự là săn heo rừng, hái mận chua, hái hoa , còn tìm cành đào cho cô ư?
Nghĩ đến tính cách của ba, cái vẻ lạnh lùng như băng của , cô thật khó lòng mà hình dung những việc như thế nào.
"Cảm ơn ."
Giọng cô mềm mại, ngọt ngào, khi thốt những lời khiến ít thanh niên trẻ vốn kính trọng ba Tống cũng đỏ bừng mặt, vì họ cũng dành những điều nhất cho chị dâu.
Dù con heo rừng cũng do chính tay ba săn , để vợ ăn thì ai dám ăn chứ?
Cô cúi đầu chăm chú cành đào mặt. Dưới gốc lộ những sợi rễ, dính đầy đất đen. Cả cành đào to bằng ngón tay cái, cao chừng bốn năm tấc, đó còn lún phún những chiếc lá màu xanh biếc. Đây là một cành đào thực sự dễ chăm sóc, thể thấy tìm nó đặt nhiều tâm tư .
Cô khẽ chạm cành đào. Cành đào nhổ , vẫn còn "choáng váng", bỗng chốc như uống t.h.u.ố.c tiên, đồng loạt bật mấy chiếc lá xanh non, hiển nhiên là "thích" cô.