Thấy cô thích, Tống Văn Lâm lau vệt mồ hôi lạnh trán: "Chị dâu, sáng sớm ba nhiệm vụ khẩn cấp, đến đơn vị đồn trú . Mẹ chút đồ ăn ngon, bảo chị trong dùng."
Tống Văn Lâm chỉ tay về phía Tống đang vẫy họ trong nhà, mà trong lòng thì cứ thon thót, suýt nữa nhảy cả ngoài.
Anh ba đúng là khiến tức ách, còn lúc rời sớm là vì sợ chị dâu sẽ , đoạn dùng ánh mắt dịu dàng sang . Tống Văn Lâm gần như mắng cho trai một trận.
Thật tình! Trước khi ba đ.á.n.h thức chị dâu dậy mà tự giải thích chứ? Chuyện lớn như đổ hết lên đầu , thật sự uất ức c.h.ế.t!
Cũng đúng lúc , ở Hạ Thành, tại một nhà kho nông trường, Diệp Bác An trở về với một túi đồ tay, liền thấy vợ đang lén lút lau nước mắt.
"Tú Lệ."
Diệp Bác An gầy rộc , đôi mắt vốn thiếu sức sống của tuổi trẻ nay càng thêm vẻ hoang mang, lạc lõng.
Mùa đông ở Hạ Thành cắt da cắt thịt. Những năm đầu mới đến, ngày ngày quần quật việc, thấm thoắt , đôi chân bắt đầu đau nhức. Ngay cả khi hè đến gần, cơn nhức mỏi vẫn âm ỉ dứt.
Gà Mái Leo Núi
Sau một ngày việc trở về, hôm nay là sinh nhật đứa con gái bé bỏng, mà sáu năm trời họ gặp con bé.
Trong thời buổi , gửi thư từ là chuyện bất tiện vô cùng. Huống hồ những phận " vấn đề" như bọn họ, càng chẳng mấy cơ hội gửi về cho nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-175.html.]
"Bác An, chúng còn thể về nhà ? Đã nhiều năm gặp Tráng Tráng , mấy năm nay, em cũng chẳng bao nhiêu bận trong mơ nữa."
Gương mặt xinh một thời giờ giàn giụa nước mắt. Ngày xưa cô lộng lẫy bao nhiêu, thì từ khi đặt chân đến chốn , ngày ngày dãi dầu nắng gió, chăm chút như , giờ đây nhan sắc phai tàn ít nhiều.
Nét kiêu sa của tiểu thư đài các ngày nào giờ đây bao phủ bởi lớp bụi phong trần của những thăng trầm, khổ đau. Nhà họ Thẩm khi xưa tiếng tăm lẫy lừng, ngỡ như cả nửa thị trấn Hồng Kiều đều thuộc về họ. Năm , khi cô còn là sinh viên đại học, trót lòng yêu bạn cùng lớp là Diệp Bác An ngay từ cái đầu tiên. Đám cưới của tiểu thư họ Thẩm khi vấp bao lời phản đối, dèm pha.
Thế nhưng , Diệp Bác An phân công về công tác tại viện nghiên cứu, còn cô cũng trở thành giáo viên trong trường. Sau khi kết hôn, chẳng mấy chốc họ sinh hai con trai, cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ cứ thế êm đềm trôi.
Nào ngờ, một biến cố liên quan đến " phận vấn đề" của nhà họ Thẩm giáng xuống, kéo theo cả gia đình nhỏ vòng xoáy tai ương.
“Có thể chứ... Em gái với em họ đều gửi thư về ,”
Diệp Bác An cũng chẳng thể ngờ, cô em gái cưng chiều từ thuở bé thơ thực sự cách xoay sở.
Song vẫn tin tưởng đất nước. Dù hiện tại thể về, nhưng chỉ vài năm nữa thôi, tin sẽ ngày trở cố hương.
đợi thêm vài năm nữa …
Thẩm Tú Lệ cũng nín khi tin do cô em chồng vốn cưng chiều ở nhà báo về. Song, cô vẫn bán tín bán nghi, tin cô em chồng và em họ thực sự cách nào xoay chuyển tình thế. “Trong nhà bây giờ ?”