Vậy thì cô kế hoạch khác: tìm linh chi ngàn năm tuổi, đó lên thủ đô để cứu một nhân vật tiếng tăm. Cô chỉ nhớ mang máng đó là một địa vị cao. Chỉ cần cô cứu đó, chắc chắn những trong dòng họ sẽ nâng đỡ cô một tay.
Cô thật sự cam lòng giẫm đạp chân.
"Được , thì thôi. Sau đừng gọi điện cho nữa." Đầu bên điện thoại, Giang sốt ruột đáp.
Trần Kiều Kiều bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ: "Cậu Giang, xin hãy cho thêm chút thời gian. Sau , một khi vợ chồng họ phát sinh mâu thuẫn, chắc chắn sẽ chớp lấy thời cơ. Mặt khác, sẽ theo dõi nhà họ giúp , hễ thấy động tĩnh gì đặc biệt sẽ báo ngay."
Trên thực tế, cô cũng chẳng rõ phận thật sự của Giang là gì, nhưng cô là thể đắc tội.
Cô chỉ kiếp , cấp của Chu Thư Ngọc thăng chức, cuối cùng dày công tìm mối quan hệ thật lâu, mãi mới gặp cấp của vị Giang .
Cô chỉ Giang thế lực lớn. Thế mà bây giờ Giang còn che chở Diệp Mạn Tinh, cô sắp tức đến nổ phổi .
Tút tút tút...
Đầu dây bên cúp máy.
Trần Kiều Kiều ứ nghẹn một cục trong cổ họng: "...?"
Cô nhất định khiến tất cả những kẻ từng coi thường nếm trải cảm giác cô chà đạp gót giày mới hả .
Cô cúp máy, đang xếp hàng gọi điện thoại ở phía bước lên giục giã: "Này, đồng chí mà gọi điện lâu thế? Phía còn bao nhiêu đang chờ gọi đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-188.html.]
Trần Kiều Kiều nén giận gì, lẳng lặng gọi điện thoại về nhà chồng. Đương nhiên, giờ đây cô sẽ vội vã về đó ngay.
Lần , chẳng bao lâu , đầu dây bên điện thoại nhấc máy. Hơn nữa, máy chính là Chu Thư Ngọc – chồng mà ban đầu cô ưng ý. Chu Thư Ngọc vẻ ngoài môi hồng răng trắng, tuấn tú như ngọc, giọng cũng trong trẻo, êm tai đúng như cái tên của .
Nếu quá lời thì quả là một chồng chê .
Ai mà ngờ trong tương lai, phản bội cuộc hôn nhân của cả hai chứ?
Gà Mái Leo Núi
"Alo." Giọng Chu Thư Ngọc vang lên từ đầu dây bên : "Kiều Kiều đấy ?" " đây." Trần Kiều Kiều nghiến chặt răng. Để giành quyền nuôi mấy đứa trẻ, chồng cô đến đây ầm ĩ một trận, khiến cô thấy vô cùng nhục nhã.
Chu Thư Ngọc lo lắng thúc giục: "Kiều Kiều, em đừng gây chuyện nữa, em mau về . Em đắc tội với ai đấy? Anh e rằng em cứ ở đó thì sẽ tìm đến gây sự với em mất."
Dù hai với ba mặt con, nhưng giọng Chu Thư Ngọc, cô thấy cũng thực sự tỏ lo lắng.
Trần Kiều Kiều hề tin lời : " về gì, về cho đ.á.n.h đập ? nuôi bọn trẻ lớn đến nhường , các mới chăm mấy ngày kêu trời kêu đất . Mẹ đối xử với tệ bạc như thế, ly hôn đây! sẽ nuôi tất cả ba đứa trẻ, hơn nữa các đưa hết tiền nuôi con cho . Nếu , để yên ."
Trần Kiều Kiều hằn học , giọng độc địa. Thực tình, cô vẫn mong chồng sẽ đỡ cho cô. chồng chỉ lặng thinh một hồi, mới cất lời: "Mẹ cũng nỗi khổ riêng thôi em. Có gì về chúng bàn bạc."
Trần Kiều Kiều tức đến tím tái mặt mày, dập mạnh ống . Lại như thế , cô thể chịu nổi nữa!
Còn về chuyện nguy hiểm kẻ tìm tới gây sự gì mà chồng thanh niên trí thức dặn dò, cô bỏ ngoài tai. Giờ trong đầu cô chỉ nghĩ tới việc tìm linh chi nghìn tuổi, đó lên thủ đô cứu giúp quyền thế.