Trong thế giới của trẻ con, khi cha , ông bà của cô bé cãi vã, chúng thường chạy về mách đẻ. Đại Nha nghĩ thím ba hiền lành yếu đuối như , nếu uất ức, chắc chắn cũng sẽ bỏ về nhà đẻ mà thôi.
Thím hai Tống , m.á.u nóng dồn lên, chỉ vớ lấy cái roi tre mà quất cho đứa cháu gái ngốc nghếch mấy roi. Bà hừ lạnh, mắng:
“Con ranh đó ư? Giờ bụng mang chửa, còn chạy thoát chắc? Có thể kể lể với ai chắc?"
“Trong nó đồng xu dính túi nào ? Muốn bỏ ? Phải xem nó dám !”
Thím hai càng càng tỏ rõ vẻ mặt khinh khỉnh: “Còn về chuyện ly hôn, nếu thực sự dám vác đơn ly hôn thì bà đây còn nể nang nó thêm vài ba phần.”
Trước thím hai còn lo sẽ ở riêng nên ngoài mặt, bà chịu đựng con yêu tinh đó.
Bây giờ xác định là sẽ chia nhà nữa, chỗ dựa vững chắc là bà nội Tống, bà cần gì âm thầm chịu đựng nữa?
Làm gì đạo lý thứ trong nhà đều con yêu tinh chiếm mà bà thể oán giận câu nào chứ? Bà mắng vài câu thì ? Nhà cả bản lĩnh thì ở riêng .
Thím hai Tống cảm thấy nhà cả lú lẫn , quá cưng chiều con yêu tinh . Đứa cháu gái bên ngoại mà bà tốn công kén chọn vẫn còn kén cá chọn canh, chướng mắt với mấy đối tượng xem mắt.
Bà chỉ ước gì con yêu tinh đó chịu nổi, tự vác đơn đòi ly hôn thì càng .
Đại Nha mặt cửa, lúc cô bé ngẩng đầu thì thấy một đôi tay trắng muốt khẽ bám mép cửa. Cô bé tròn xoe mắt, còn kịp thốt nên lời thấy ngoài cửa truyền đến giọng cô quen:
"Tinh Tinh, con ở cửa mà ?"
Keng một tiếng.
Người đó dứt lời, cái chậu sứ trắng tay thím hai lập tức ‘keng’ một tiếng, rơi vỡ tan tành nền đất.
Trong lòng Tống Văn Thư, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nghe thấy giọng , lòng cô liền dâng lên vui sướng, vội vàng bật dậy, cất tiếng gọi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-201.html.]
“Mẹ!”
lên thấy một cô gái trẻ khẽ đẩy cửa bước . Cô chừng mười bảy, mười tám tuổi, nhan sắc quả thật khiến choáng váng. Đến mức mà những lời thường ví von 'khuôn mặt tựa ngọc điêu, mắt trong vắt như , lông mày như nét vẽ, da dẻ trắng ngần như tuyết' cũng tả xiết.
Tống Văn Thư nhan sắc lộng lẫy đó choáng váng, đôi mắt sắc sảo giống với nhà họ Tống cũng trợn tròn, cô hít một thật sâu c.ắ.n c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi .
Sao cái báo tin cho cô hề rằng cô chị dâu "vô tích sự" của xinh đến nao lòng thế chứ?
Tống Văn Thư sững sờ.
Đôi mắt sắc sảo xinh của cô lóe lên một tia nghi hoặc, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ: Với dung mạo khuynh thành thế , lẽ nào trai cô chỉ vì đứa con mà mới đối xử với chị dâu ư?
Gà Mái Leo Núi
Thím hai Tống ngờ cô gái trở về, còn một tiếng động, để chị dâu cả thấy hết.
Bà tức điên lên , con nhỏ cố ý ?
Diệp Mạn Tinh nhà, đôi mắt trong veo lướt qua cô em chồng một lát nhưng mở lời.
Sau đó, cô sang thím hai Tống. Ánh mắt tuy mềm mại, yếu ớt, chút sát khí, nhưng lời cô thốt khiến cả căn phòng đang ồn ã chợt im bặt:
"Thím hai, thím gả cháu gái thím cho thằng Cảnh đến , mà cứ mãi con thế?"
"..."
Thím hai Tống xong mà mặt cắt còn giọt máu, há hốc miệng chẳng thốt nên lời, chỉ ôm cục tức đầy bụng.
Đôi mắt long lanh như nước mùa thu của cô gái thím hai, giọng trong trẻo như tiếng chim hót giữa rừng:
"Cha chồng chẳng con ruột, thím sợ cả nhà bên chồng con sẽ bỏ , mà cứ luôn kiếm chuyện với con mãi thế?"