Cuối cùng Cố Nguyên cũng tìm cơ hội, vội vàng túm lấy cánh tay bạn :
“Còn mau ! Hơn nửa là cô vợ quý báu của gọi điện tới đó.”
Câu khiến đầu óc trong sân đều ngơ ngác, ai nấy đều tin Cố tiểu đoàn trưởng thể to đến , trong lòng thầm nghĩ, chắc chắn là … uống nhầm t.h.u.ố.c .
“Cảm ơn.”
Tống Văn Cảnh lau tay, khi chào hỏi vợ của chính ủy và vợ của đội trưởng, sải bước dài về phía văn phòng chính ủy để điện thoại.
Bang bang bang.
Tống Văn Cảnh nghĩ vợ sẽ tới nhập ngũ, gương mặt vốn luôn lạnh nhạt khắc chế bỗng hiện lên một tia dịu dàng khó giấu. Một cảm xúc mãnh liệt chợt lóe lên trong lòng .
Tút tút tút.
Gà Mái Leo Núi
Điện thoại reo liên hồi.
Ở đầu dây bên , giọng tràn đầy vui vẻ của Tống Văn Lâm vang lên: “Anh , đón chị dâu đến đơn vị nhập ngũ ? Chị đến nơi ?”
Tống Văn Cảnh thầm nghĩ: Mình phái đón vợ đến đơn vị nhập ngũ ư? (Sao hề chuyện nhỉ?)
Tống Văn Lâm ở đầu dây bên vẫn thao thao bất tuyệt kể về tình hình chị dâu nhập ngũ.
Vừa nãy, lòng Tống Văn Cảnh còn đang hừng hực lửa, nhưng giờ phút lạnh toát như băng giá. Anh phái đón cô đến nhập ngũ ư? (Vậy ?)
“Anh, , còn ở đó ?”
Sau khi Tống Văn Lâm xong, thấy trai phản ứng, còn tưởng đường dây điện thoại vấn đề. Cậu uy vài tiếng, đang định cúp máy gọi thì từ đầu dây bên truyền đến một giọng vô cùng kiềm chế:
“Em… … cái… gì?”
“Anh! phái! ! đến! đón! chị! dâu! em! ! tòng! quân!?”
Từng chữ thốt cực kỳ chậm rãi và dứt khoát, gần như là từng chữ một. Tống Văn Lâm cũng cảm thấy giọng của trai lạ nên đành lặp :
“ , ! Ba ngày phái tới đón chị dâu, nhẩm tính, hẳn hôm nay chị tới đơn vị , …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-208.html.]
Vừa dứt lời, chợt thấy một tiếng “xoạch”, “phịch” một tiếng như thứ gì đó rơi xuống.
Màng nhĩ Tống Văn Lâm chợt đau nhói. “Anh?”
Tống Văn Lâm lúc mới hậu tri hậu giác nhận điểm thích hợp:
“Anh.”
“Ừm.”
Tống Văn Cảnh nhặt ống điện thoại lên, cơ bắp căng cứng, đôi mắt đen thẳm lạnh lẽo khẽ co rút , trong đáy mắt dường như ẩn chứa một cơn bão táp.
Đầu óc ong ong.
Có một tiếng nổ lớn như sét đ.á.n.h ngang tai. Đôi chân dài của như đông cứng mặt đất, Tống Văn Cảnh việc gì cũng đều thuận lợi, hơn nữa, giác quan của còn nhạy bén hơn thường nhiều phần.
Anh cảm thấy đỉnh đầu như dội một gáo nước lạnh, mím chặt môi, một lúc lâu mới thấy giọng bình tĩnh đến lạ lùng của chính , nhưng chất chứa sự kiềm chế đến tột độ:
“Chuyện xảy khi nào ?”
"Người trông ?"
Tống Văn Cảnh tự thấy giọng của quá đỗi bình tĩnh.
"Anh phái đến đón chị dâu. Anh định về đón cô , nhưng sớm như thế ."
"Cái, cái gì?"
Phản ứng của Tống Văn Lâm còn lớn hơn cả , giọng vô cùng kích động:
"Anh hai, đừng em sợ, những đến đón chị dâu hôm đó là hai luyện võ mà, họ là bộ đội xuất ngũ điều chuyển công tác, thì là ai chứ?"
Cậu chợt nhớ lúc chị dâu mở lá thư giới thiệu, cả dọa đến choáng váng ngã , mồ hôi Tống Văn Lâm túa càng nhiều, cuối cùng lắp bắp một câu:
"Anh hai, chị dâu còn đang mang thai, lỡ như xảy chuyện gì thì ?"
Cậu dứt lời, phát hiện bên càng thêm im lặng, qua điện thoại cảm giác trai sắp bùng nổ .