Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Ta Trở Thành Mẹ Kế Dịu Dàng - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-10-19 16:13:23
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thím Hai xong xị mặt :

“Thưa ba, nhà con đông con nhất, chia một phần liệu đủ no ấm?"

dứt lời chú Hai nắm tay, ý bảo bà đừng thêm nữa. Ngược , mấy em khác đều cảm thấy hổ. Đời nào đứa con trai trưởng tách ở riêng một ? Chú Ba Tống lẩm bẩm một tiếng:

“Thưa ba, con thể ở riêng một một nhà chứ?"

Ông nội Tống trầm ngâm một lát, nghiêm mặt :

Gà Mái Leo Núi

“Các con , từ xưa câu, trưởng nam dưỡng lão. Cha và sẽ về ở cùng với cả, bề đều để cả lo liệu."

Mẹ nội Tống thì vui lòng, bà vốn quý cháu dâu cả, cũng ưng cô con dâu lớn . chợt nghĩ tới con trai cả cốt nhục của , bà thấy khó xử, sợ khó .

Ông nội Tống gì, chỉ liếc hai con trai ruột của . Cuối cùng, để ông thất vọng, chú Hai Tống và chú Ba Tống đều , trầm giọng :

“Thưa ba, con nghĩ nếu ba bận lòng về phận của cả, thì cha cứ về ở với con đây. Xét về huyết thống, con mới là con trai trưởng, giữ gìn đạo trưởng nam dưỡng lão là truyền thống từ ngàn đời nay .”

Chú Ba Tống tiếp lời:

“Con tuy là thằng út, dân gian vẫn thường 'thương con út'. Dù con kém cỏi hơn, cuộc sống dư dả, nhưng con vẫn xin gánh vác.”

Dân gian 'thương con út' ư? Bà nội Tống lườm một cái, nhà nào cái lẽ . Chú Ba Tống hề hề, bụng bảo nào sợ gì, chỉ là thầm mắng chị dâu hai đến mức bốc hỏa. Quái lạ, cái đầu óc gì mà nghĩ chuyện đó?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-222.html.]

Nếu cho ở riêng, thì đối xử cho tử tế với chứ. Cậu nghĩ bụng, hai khi còn trẻ cũng là một thanh niên tài đức mà, ? Sao cưới về một cô chị dâu như thế chứ?

Chú Hai Tống tỏng em trai đang nghĩ gì, khẳng định ông kêu oan. Thím Hai Tống hồi trẻ thế, lúc xinh nết na, nhà trọng nam khinh nữ. Vì gả cho ông , nên cố bày vẻ thùy mị, dịu dàng, cho hết sự khéo léo đó.

Nào ngờ, bước chân cửa, bà luôn tính toán, so bì, khiến ông cũng đành chịu.

Nghe mấy đứa con như , ông cụ Tống cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Đã là một nhà, tấm lòng còn đó, cần lo ngóc đầu lên nổi? Chỉ cần phấn đấu vươn lên thì ai mà chẳng ủng hộ?

“Thôi , cứ phân chia như . Bây giờ chúng tự ở riêng. Về già cả lụ khụ, động đậy nổi, cha sẽ ở cùng nhà cả. Mấy đứa còn cứ giúp đỡ thêm. Nếu cả mệnh hệ nào, thì cha sẽ về ở cùng hai. Tóm , cha xuống, thể gánh nặng cho các con ."

Khi ông cụ thốt những lời , kinh ngạc nhất vẫn là cha Tống. Anh ngờ rằng, ba thực sự coi như con đẻ.

“Tốt , tối nay ăn bữa cơm xong xuôi, chúng sẽ lập tức phân chia đồ đạc và lương thực.”

Dứt lời, ông cụ tiền trong tay, 1500 tệ tròn trĩnh. Tròng mắt của đám trong phòng đều suýt nữa thì lồi cả ngoài. Ông nội Tống chẳng chẳng rằng, đưa tiền cho cha Tống:

"Cầm lấy."

Thím Hai Tống và thím Ba Tống lập tức sốt ruột đến phát , vội vã thốt lên:

"Ba ơi, thể đưa hết cho nhà cả ? Chẳng đây là tiền chia chác gì ?"

 

Loading...