Mấy tiếng tim đập mạnh mẽ vang vọng, hai cánh tay Tống Văn Cảnh căng cứng, ngay cả thở cũng gần như ngừng . Phải lâu , mới thấy giọng cất lên, lạnh lùng:
“Đó là những nơi nào?”
“Thủ đô, Hạ Thành, Giang Thành, còn Bắc Thành.....”
Cố Nguyên còn nhắc tới mấy chục thành phố lân cận nữa. Sở dĩ về còn chút tin tức nào, Cố Nguyên đoán rằng lẽ do thư giới thiệu bỏ trống thông tin, thậm chí thể đổi.
Cố Nguyên vốn tính tình thích hóng chuyện, chẳng bao giờ chê náo nhiệt. Anh may mắn đến kinh , nhưng chuyện chẳng khác nào “mò kim đáy bể”. Cố Nguyên tin Tống Văn Cảnh thể tìm vợ, cố ý trêu chọc :
“Trước nhiệm vụ luôn may mắn, tìm vợ, thử vận may của ?”
Vốn tưởng rằng em sẽ đáp lời, ai ngờ lâu , Cố Nguyên mới thấy một giọng khàn khàn:
“Cảm ơn.”
Cố Nguyên cứ ngỡ Tống Văn Cảnh nhận đang cố ý trêu chọc. Dù thì, cũng xác định vùng lân cận để tìm kiếm chứ! Nếu tìm thấy, cứ thử tìm từng nơi một! Chỉ cần xác định vợ an , cơ thể căng thẳng của mới thể thả lỏng phần nào!
Vả mấy ngày nay cũng thu gì! Thời buổi , việc quản lý di chuyển của dân vô cùng nghiêm ngặt, cũng xuất trình thư giới thiệu!
Có thư giới thiệu , một khi hệ thống an ninh can thiệp, dễ dàng kiểm tra! Tống Văn Cảnh sợ vợ để trống thư giới thiệu, nếu chỉ là một tờ thư giới thiệu bỏ trống, dù ghi đại một cái tên, một địa chỉ lung tung phía , cũng khác nào mò kim đáy biển mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-230.html.]
Chỉ một điều đổi: đó là thư giới thiệu nhất định sẽ khai báo xuất phát từ thôn Tống gia, thì địa điểm ban đầu sẽ đổi!
Gà Mái Leo Núi
Huống chi, thư của vợ là về hướng Bắc, cô cũng ý giấu giếm , ngược phối hợp với cảnh sát truy bắt Viên Cương mới thể đảm bảo an cho vợ!
Triệu Chiêu Hoa thấy trừng mắt, cơ thể cũng căng thẳng, vỗ vỗ vai hỏi:
“Thế nào? Chúng hướng nào?”
“Bắc thành!”
Ầm ầm ầm. Xe lửa chạy về hướng Bắc, cả một đường đều phát âm thanh ồn ào chói tai. Diệp Mạn Tinh những đang cùng , với cả một đoàn như , vốn dĩ an .
cảm giác cảnh báo nguy hiểm từ cái gọi là 'đào hoa tinh' trong cô dâng lên tột đỉnh. Uỳnh uỳnh uỳnh. Diệp Mạn Tinh khỏi nhấp một ngụm nước, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú khiến Thẩm Nhuyễn Linh kìm khẽ thốt lên một tiếng, đôi mắt tròn xoe sáng ngời ngập tràn thích thú.
Sau khi cùng một đoạn đường, Thẩm Nhuyễn Linh kinh ngạc than: "... quả nhiên đời con gái xinh đến thế, mềm mại đến mức thể lay động cả trái tim của những cô gái khác ?"
Thế nào là mặt mày thanh tú, làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng như , vẻ hơn ? Tóm , Thẩm Nhuyễn Linh thể dùng tất thảy những từ ngữ để miêu tả cũng chẳng hề quá lời. Lần đầu tiên cô thấy bà chủ, khỏi ý chạm làn da mềm mại của cô, nhưng để giữ vẻ lạnh lùng vốn , cô đành kìm nén.
Lúc , gương mặt thanh tú, ngũ quan xinh của cô gái mặt, thấy đôi mắt cô như nhuốm một màu phiền muộn. Thẩm Nhuyễn Linh thấy lòng mềm nhũn, rón rén gần Diệp Mạn Tinh, cố hạ thấp giọng hỏi:
“Tinh Tinh, chuyện gì ?"