Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Ta Trở Thành Mẹ Kế Dịu Dàng - Chương 256

Cập nhật lúc: 2025-10-20 05:13:03
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn cả việc gánh vác trách nhiệm, bảo vệ tính mạng của vợ mới là điều quan trọng hơn cả.

Tống Văn Cảnh đặt bát nước nóng xuống bên cạnh vợ, liền thấy cô mở to đôi mắt hạnh nhân trong veo, vui vẻ : “Anh ba, về ư?"

Tống Văn Cảnh "ậm ừ" một tiếng, vắt chiếc khăn mặt sạch sẽ đưa cho vợ, đoạn cúi xuống thu dọn cái bàn còn bừa bộn như chuyện gì. Anh hề mảy may bận tâm đến việc một đàn ông những công việc lặt vặt .

Hai cánh tay rắn rỏi của căng lên, khẽ đung đưa mặt Diệp Mạn Tinh.

Cô vớ đại chiếc khăn trong tay , lau lau lên mặt . Chiếc khăn thô ráp chà xát gò má trắng nõn, non tơ của cô, khiến cô ngứa ngáy, khó chịu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú của cô vốn trắng hồng, mềm mại tự nhiên, dù cô chẳng hề dùng thứ kem dưỡng da nào.

Nếu thường thấy, hẳn sẽ tin cô từng dùng mỹ phẩm để chăm sóc làn da .

Làn da của cô trời sinh trắng mịn, đôi mắt hạnh ngấn nước lấp lánh như . Cô ngập ngừng, dường như dùng đầu ngón tay khẽ chọc bắp tay đang căng phồng của .

Đây coi là tiếp xúc da thịt nhỉ?

Ai mà chứ...

Anh đang rửa bát thì bỗng khựng , cả cơ thể căng cứng. Anh vội nắm lấy ngón tay cô, đẩy cô , khiến Diệp Mạn Tinh đột ngột kêu khẽ.

ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt đen láy của đang chằm chằm.

Làn da Diệp Mạn Tinh bỗng tê dại. Ôi chao, mà cáu kỉnh thế !

Cô dán chặt đôi mắt sáng trong , đưa ngón tay xinh về phía , giọng chút ấm ức: "Anh Ba ơi, ngón tay của em đau quá chừng."

Tống Văn Cảnh bất lực. Anh đầu ngón tay trắng hồng đỏ ửng của cô, trong lòng thấy nhói. Nếu là ngày , cầm những ngón tay trắng nõn, non mềm mà xoa xoa cho cô .

bây giờ thì đây?

Tống Văn Cảnh căng thẳng, nhướng mày, dám tới gần nhưng giọng dịu nhiều: "Đừng chủ động gần . Anh ai tự ý tới gần ." Lý do đây từ chối cô là vì vẫn coi cô là vợ tương lai của .

giờ đây, khi hai họ ý định xa cách, thì ý nghĩ còn nữa.

Tâm trạng Diệp Mạn Tinh thật sự tồi tệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-256.html.]

nghĩ lạnh lùng, khó gần đến . Làm thể ở cạnh đây?

"Được , . Em gần ." Đôi mắt lấp lánh của cô chằm chằm, tội nghiệp giải thích: "Em chỉ đưa khăn tay cho thôi mà, ai ngờ phản ứng mạnh mẽ đến thế?"

Nếu là bình thường mà gặp đàn ông lạnh lùng như thì chắc chắn sẽ hổ. Đừng là chủ động tiếp xúc, chỉ e gặp cũng cúi đầu dám .

mặt Tống Văn Cảnh là ai chứ? Chẳng là cô gái nhỏ tinh quái như tiểu đào hoa tinh ? Cô là tu luyện mấy vạn năm, hóa thành hình , thể dễ dàng lời như ?

Tuy cô là chủ động tiếp cận, nhưng vẫn nũng và rằng phản ứng thái quá.

Đôi mắt trong veo xinh của cô lúc nào cũng long lanh ngấn nước, trông thật là ngây thơ vô tội.

Tống Văn Cảnh mím môi, đầu tiên cảm thấy phản ứng phần thái quá. Dù cô cũng là một cô gái. Trước đây thái độ của , nhưng giờ đột ngột đổi, khiến cô lẽ thực sự hoảng sợ.

Tiểu đào hoa tinh trong lòng hẳn sẽ sung sướng vô cùng nếu kế hoạch của cô chút hiệu nghiệm.

vẫn giữ vẻ lạnh lùng nên cô đành đưa khăn tay cho nữa. Sau đó cô thấy giọng trở nên mềm mỏng hơn: "Mọi chuyện qua, hề trách em."

Gà Mái Leo Núi

"Tất cả là của , khiến em đang m.a.n.g t.h.a.i mà bỏ . Chuyện là do , ở em."

Khi gặp bất cứ chuyện gì, việc đầu tiên sẽ trách sai ở . Anh khoan dung với khác nhưng nghiêm khắc với bản , đây là nguyên tắc sống của . Anh thói quen kiềm chế tình cảm, bao giờ để cảm xúc khống chế .

Huống chi, cô còn quá trẻ, trải sự đời, bên ngoài nguy hiểm thế nào, cho nên chỉ thể nghĩ cho cô mà thôi.

Diệp Mạn Tinh cảm thấy nản lòng. Thái độ của và thậm chí còn xin , nhưng vẫn để cô đến gần.

Tống Văn Cảnh bảo vợ đừng suy nghĩ nhiều, cứ ngủ , ngày mai sẽ xuất viện.

Anh bước ngoài rửa bát, tới cửa thì đầu . Anh thấy cô vợ nhỏ đang ngoan ngoãn giường bệnh, nhưng khuôn mặt thanh tú úp xuống, tựa hồ đang giấu điều gì.

Lòng đột nhiên thắt , cảm thấy xót xa. Anh đành ngoài rửa chén.

Diệp Mạn Tinh giường bệnh. Làm thể ngoan ngoãn như chứ? Cô cố ý xuống, chừa nửa chiếc giường, chờ về sẽ cùng ngủ chung.

Ý nghĩ tuy chút táo bạo, nhưng cũng thể thử.

Khi Tống Văn Cảnh rửa bát trở về, bàn tay nhỏ bé mềm mại của vợ vỗ vỗ lên giường bệnh, đôi mắt trong veo ngập tràn chờ mong : "Cảm ơn Ba. Em thật là hạnh phúc khi m.a.n.g t.h.a.i chăm sóc chu đáo đến .”

 

Loading...