Bản vốn dĩ toát một thứ khí chất khiến khác vô cùng tin tưởng.
Thêm đó, là một đàn ông khí phách, mang đến cho cảm giác an và tin cậy tuyệt đối.
Ngay cả một tinh tường lòng như hoa đào tinh cũng thể ngờ rằng, đàn ông mắt đột nhiên trở nên thông suốt, khéo léo an ủi giăng bẫy để cô vợ nhỏ của tự nguyện bước .
Tống Văn Cảnh đưa cho cô vợ nhỏ một cốc nước ấm, giọng pha lẫn sự trấn an và vẻ dò hỏi: "Ngày mai đưa em ăn món ngon nhé, đó chúng sẽ chụp ảnh cưới."
Đôi mắt sâu thẳm mà lạnh lẽo chăm chú cô: "Em yêu cầu đặc biệt nào ? Hay chụp thêm hai tấm để về dán trong phòng ?"
Diệp Mạn Tinh khỏi thấy buồn .
"Chẳng ba sẽ theo thỏa thuận ly hôn ?"
"Cho dù chỉ là qua loa, nhưng chỉ cần là những thứ phụ nữ khác , đều em trải nghiệm nhất, để em cũng tất cả."
Anh bước đến, hình cao lớn, đôi chân dài sừng sững mặt cô. Thậm chí, giọng còn mang theo chút men say lòng : "Tiệc rượu năm ngoái của chúng vài hiểu lầm, khi vẫn em. Giờ đây, trao cho em sự tôn trọng mà em xứng đáng ."
"Vốn dĩ theo đúng trình tự, nên cùng em về thăm cha em , đó mới đăng ký kết hôn."
Ngừng một lát, giọng đàn ông mang theo chút áy náy: " thời gian xin nghỉ cưới chỉ còn một ngày. Thế nên ngày mai chúng đành đăng ký kết hôn , buổi chiều sẽ cùng dùng bữa với gia đình em và gia đình , còn buổi tối chúng sẽ lên đơn vị báo cáo ."
Nói tóm là thời gian còn kịp nữa.
Diệp Mạn Tinh hiểu . Đây vốn là những thủ tục thể bỏ qua, nhưng một cách vô cùng trịnh trọng.
Dù rõ sẽ ngày đôi ngả chia ly, vẫn chu đáo vẹn , phẩm chất của đàn ông thật đáng quý, tinh thần trách nhiệm càng mạnh mẽ, còn tôn trọng phụ nữ. Bảo trong nguyên tác, yêu mến đến .
"Anh Ba , thật cần những chuyện . Em câu nệ mấy chuyện , cũng chẳng cần chịu trách nhiệm." Càng cần mời hai bên gia đình dùng bữa trịnh trọng đến thế. Đây giống như đăng ký kết hôn sẽ ly hôn, mà cứ như thể đây là một cuộc hôn nhân thật sự .
Tống Văn Cảnh đôi mắt trong veo của cô vợ nhỏ, đầu tiên nảy sinh xúc động dùng mưu mẹo để lừa dối cô, chút trêu chọc cô. Anh dừng một lát : "Em yên tâm, chỉ cần sang năm em thể yêu , sẽ giữ em ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-264.html.]
"Em cũng cần lo lắng như trong mơ, cái chuyện sinh con sẽ c.h.ế.t ." Anh thấy cô vợ nhỏ như xuống giường, bèn nhanh nhẹn đẩy đôi giày ở đầu giường về phía cô. Giọng trầm ấm như ma lực: "Cho dù em cảm thấy chúng thể sống chung nữa, chờ em sinh con xong, sẽ sắp xếp thỏa chỗ cho em ở , sẽ luôn bảo vệ em."
Thậm chí còn xuống, chút do dự nắm lấy cổ chân nhỏ nhắn của cô, dịu dàng xỏ giày cho: "Sau khi ly hôn, cũng sẽ gửi tiền sinh hoạt phí cho em, mãi cho đến khi em tái giá, lo liệu cho em thì mới thôi."
Cô hoa đào tinh nhỏ mà sững sờ, ngẩn .
Cô hỏi với vẻ buồn : "Vậy nếu như cả đời em lấy chồng nữa thì ?" Anh đáp: "Đương nhiên là chịu trách nhiệm với em cả đời."
Diệp Mạn Tinh xong thật sự thấy buồn ấm lòng.
Khi lòng cô vui vẻ, cô càng chăm chú. Người đàn ông tưởng chừng lạnh lùng như băng, thế nhưng cô thật sự thích kiểu chịu trách nhiệm nghiêm túc đến thế của .
là hình mẫu mà cô gái nào cũng đều mong .
Có lẽ vì cô qua nhiều nơi, chứng kiến ít những đàn ông bạc bẽo, thế nên kiểu nam chính mang tư tưởng gánh vác bộ sinh hoạt phí trọn đời cho vợ ly hôn, hệt như những nhân vật Long Ngạo Thiên trong truyện, chiếm cảm tình của cô.
Đôi mắt trong veo, xinh tựa như quả nho lột vỏ của cô, chăm chú, hỏi: "Thật lòng ?"
Đôi mắt đen láy của Tống Văn Cảnh cũng cô chăm chú, đáp bằng giọng khàn khàn: "Thật."
Hai dứt lời, một tình huống bất ngờ đột nhiên xảy ... Cô khẽ thốt lên một tiếng "A".
Một cơn máy thai dữ dội truyền đến, bụng cô bỗng nhiên tê rần, Diệp Mạn Tinh kìm , cơ thể ngửa . Hai tay cô vội vàng đưa chống lên thành giường.
Lại phát hiện, đàn ông còn phản ứng nhanh hơn cô, đôi tay to lớn vươn tới từ phía , lập tức ôm chặt lấy cô.
"Vợ ơi."
Tống Văn Cảnh ôm cô vợ nhỏ lòng, hiểu , phát hiện cái sức hấp dẫn kỳ lạ từ cơ thể cô vợ nhỏ đối với một nữa trỗi dậy.
Gà Mái Leo Núi
Anh chỉ cảm thấy cơ thể như bùng lên một loại khát vọng, trong lúc m.á.u huyết sôi trào cuồn cuộn, đôi mắt sâu thẳm, lạnh lẽo của bỗng nhuốm một màu đỏ, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.