Sau khi hai ăn cơm xong, hai Triệu kiếm chiếc xe Jeep. Thế là mấy họ tức tốc lên xe, xuyên đêm đến bộ đội biên phòng để báo cáo.
Đơn vị biên phòng đóng quân ở vùng biên giới Tây Nam, gần sát với các nước láng giềng, chỉ cách tiền tuyến xa.
Trên đường đến đơn vị, Thẩm Nhuyễn Linh suốt cả quãng đường. Thấy Tinh Tinh ở ghế phụ phía tỉnh giấc, cô nhịn mà hỏi:
"Ha ha ha, Tinh Tinh, em buồn thật đấy! Thương em thì bắt em thi lấy bằng cấp cơ ?"
Diệp Mạn Tinh cũng mệt mỏi chặng đường dài. Vừa tỉnh giấc, Thẩm Nhuyễn Linh mà đầu óc cô vẫn còn mơ hồ: "Em cũng rõ lắm.”
Gà Mái Leo Núi
Là một hoa đào tinh, cô hứng thú gì với cái bằng nghiệp cấp hai của loài chứ? mà, năm kỳ thi nghiệp cấp ba sẽ khôi phục . Vậy nên, năm và năm nữa, hai năm chính là thời điểm vàng để tất cả học sinh đổi đời, một cơ hội ngàn vàng để bay cao, bay xa.
Cô luôn cảm thấy ruột một nỗi ám ảnh đặc biệt với việc học hành và công việc của con cái, lẽ bà còn sự nhạy bén nhất định với các chính sách nữa. Thậm chí còn rõ thời điểm mà bảo cô thi nghiệp cấp hai ư? Tóm , Diệp là khó tính nhất, khó chiều nhất trong nhà, quả sai.
“Vậy em thể thi đỗ nghiệp cấp hai ? Cái đó khó lắm đấy.”
Thẩm Nhuyễn Linh đ.á.n.h giỏi, nhưng học giỏi nên ghét cay ghét đắng chuyện thi cử. Bởi , cô cảm thấy thi nghiệp cấp hai là một việc vô cùng khổ sở.
Cô khuôn mặt nhỏ nhắn xinh của Diệp Mạn Tinh, chủ quan đoán rằng cô cũng chẳng thể nào là học giỏi. Nếu thì thứ sẽ dồn hết cô ?
Diệp Mạn Tinh lên tiếng.
Cô là một hoa đào tinh mà. Thẩm Nhuyễn Linh quả thật đoán sai chút nào, một hoa đào tinh như cô thật chẳng hiểu gì về những kỳ thi của loài .
Cô cũng buồn lắm.
Có tiếng gió rít bên tai, Tống Văn Cảnh còn đang lái xe bỗng nhiên : "Vợ , quan tâm em thi , cũng chẳng bận tâm em học cấp ba ."
Thậm chí giọng của còn mang theo sự dịu dàng hiếm thấy: “Nếu như em , thể học Đại học Công – Nông – Binh, thể giới thiệu cho em một suất.”
Diệp Mạn Tinh sửng sốt.
Sau lưng, tiếng cảm thán của Thẩm Nhuyễn Linh khẽ vang lên: "Chẳng thứ đó khó kiếm ?"
Triệu Chiêu Hoa khẽ một tiếng. Có thể đối với khác là khó, nhưng những đồng chí thành tích trong quân ngũ nhất định cách để đổi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-278.html.]
Diệp Mạn Tinh đến ngẩn , Đại học Công - Nông - Binh, còn tham gia thi đại học ư?
Thấy Tống Văn Cảnh vẻ nghiêm túc, cô lo thật lòng tìm giúp đỡ, bèn : “Anh ba , em cần cái danh đó . Nếu , em sẽ tự thi."
Tống Văn Cảnh nhận giọng của vợ thật khẽ khàng, thậm chí còn chút nũng nịu nũng. Quan trọng hơn cả là sự tự tin trong lời của cô, khiến cảm thấy chút là lạ trong lòng.
Tống Văn Cảnh "Ừ" một tiếng, tiện thể liếc cô một cái, thấy cô đang trái tìm kiếm gì đó: "Vợ cần gì ư?”
“Anh ba nước ạ?"
Tống Văn Cảnh chuẩn nước cho vợ uống, nhưng nào ngờ, tiện tay cầm nhầm bình nước quân dụng màu xanh của .
Anh thấy đôi mắt long lanh của vợ dán chặt chai nước, kỹ mới cầm nhầm. Anh vội đưa cho cô chai nước lọc và cả nước trái cây mua sẵn.
Diệp Mạn Tinh chỉ nhận lấy nước uống.
Cô mới tỉnh , lúc bên ngoài trời sập tối, chỉ thấy tiếng bánh xe ù ù truyền đến. Cổ họng cô khi tỉnh dậy khô khốc, mang theo một chút nũng nịu: "Anh ba, còn bao lâu nữa thì tới ?”
Cô xe lâu, dù cũng là phụ nữ mang thai, đường dài như khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Tống Văn Cảnh lẽ cũng thấy cô mệt mỏi, bèn an ủi: "Rất nhanh thôi."
Thấy vợ đưa bình nước qua, đôi môi hồng khi uống nước vẫn còn ẩm ướt, Tống Văn Cảnh nhận lấy cũng cảm thấy cổ họng khô rang.
Anh dừng xe , hỏi những phía xuống nghỉ chân , chút e ngại mà uống cạn nửa chai nước vợ để .
Thẩm Nhuyễn Linh và Triệu Chiêu Hoa đều là sức khỏe dẻo dai. Họ thường xuyên huấn luyện đặc biệt nên chẳng mảy may xuống xe.
Ngược , Diệp Mạn Tinh thấy Tống Văn Cảnh thế thì xuống xe vệ sinh.
Không ngờ đầu thấy Tống Văn Cảnh trực tiếp uống nước cô uống. Cô mở miệng nhắc nhở: "Anh... Anh ba, nước đó em uống qua .”
Triệu Chiêu Hoa ghế , bỗng nhiên ha ha: "Em dâu , hai kết hôn mà. Đừng uống nước thừa của em, đến ăn cơm thừa của em, thấy cũng đó chứ.”