Mẹ Diệp bước hỏi đồng chí là ai. Anh hai Diệp đáp:
"Là đồng nghiệp của con ở Cục đường sắt, điều là nhân viên trong biên chế nhà nước, còn bộ phận hậu cần bọn con là nhân viên hợp đồng bên ngoài."
Anh cả Diệp Bác An đang chuẩn thủ tục xuất viện, cả hai em đều về thăm quê một chuyến. Thấy tới thì đỗi ngạc nhiên:
"Mẹ, tới đây?"
Mẹ Diệp loay hoay thu xếp đồ đạc bên cạnh một lát mới :
"Chẳng em trai con sắp xuất viện ? Mẹ tới xem một lát, chủ yếu là t.h.u.ố.c chữa chân cho cha con hết , tiện thể đến bệnh viện lớn lấy ít t.h.u.ố.c cho ông ."
Thật bọn họ đều thể khỏi hẳn nữa, nhưng khi dùng loại hoa đặc biệt của con gái chẳng cha da thịt hơn một chút ? Mẹ Diệp vẫn chịu buông xuôi, nhất quyết lên bệnh viện lớn nhờ bác sĩ kê cho ít thuốc.
Chỉ là thử vận may xem , cũng đến để nhờ thằng cả gọi điện thoại hỏi con bé về chuyện hoa đó. Đến cả Diệp còn ngạc nhiên hơn cả .
"Mẹ, hoa của em gái trợ giúp cho sức khỏe của cha? Thật ạ?"
Con bé cưng chiều từ bé, mà cũng cuộc sống ép đến mức tự hoa ? Phản ứng đầu tiên của Diệp Bác An là đau lòng, đó thấy bất đắc dĩ:
"Mẹ , em gái con đang m.a.n.g t.h.a.i mà, nó sắp xếp vì tiền, nếu tiền thì chẳng lẽ nó gửi trả cho cha ?"
Điều thì bọn họ đều hiểu em gái , mặc dù dễ xúc động, dễ nổi nóng, chịu khác chọc tức, nhưng thật sự bụng và hiếu thảo.
Anh hai Diệp vẫn còn tức giận, chẳng thốt lời nào ho. khi em gái kiểm tra gì đó, còn hỏi:
"Mẹ, em gái đang mang thai, lúc hai nhà đang ăn bữa cơm mật bàn chuyện cưới hỏi sính lễ, mà bắt con bé kiểm tra?"
Diệp Bác Thương thật sự phục sát đất, nếu xét về tài phá hỏng khí, thì đúng là ai bằng. Diệp Bác An hồ nghi:
"Mẹ, bằng nghiệp cấp hai của em nó mất , chẳng một cái là xong ?"
"Trường nó học ngày xưa còn nữa, giờ tìm mà ?"
Bà đặt gói đồ trong tay xuống, bỗng nhiên cất lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-324.html.]
"Em gái của các con như , ôn luyện một chút thì mà đỗ ?"
Anh hai Diệp hiểu:
"Mẹ, con bé chồng , cứ một mực nó thi cử?"
Mẹ Diệp chẳng buồn thu dọn gói đồ, liếc một cái, hừ khẽ một tiếng :
“Không cho con bé thi, lỡ như nó bộ đội thì ai sẽ sắp xếp công việc cho nó? Không công ăn việc định thì cứ chơi bời lêu lổng như các con ?"
Diệp Bác Thương những lời cho đau hết cả đầu:
“Mẹ ơi, mặc dù con ở cơ quan nhà nước thì cũng tiền đem về. mà em Tinh, con bé là con gái, ở nhà các cưng chiều, lấy chồng thì chồng em cũng sẽ thương yêu. Bắt em thi gì cho vất vả?"
Hiện giờ chính sách còn cho phép tự do ăn, chứ nếu phép, Diệp Bác Thương sớm ngoài bươn chải kinh doanh , tin nuôi nổi một cô em gái.
Cũng câu nào chạm nỗi lo canh cánh của Diệp, bà đột nhiên hừ lạnh một tiếng:
Gà Mái Leo Núi
“Đều yên bề gia thất cả mà vẫn chơi bời lêu lổng như đây ? Lỡ như công việc của thằng rể xảy chuyện ngoài ý thì ? Ai sẽ lo cho con bé?"
“Cứ như mà nó ngoài xã hội thì chẳng sẽ cạnh tranh vất vả ? Em gái con việc , chắc công việc để sắp xếp cho nó .”
Mẹ Diệp còn lải nhải rằng con gái mà việc thì một khi xảy chuyện sẽ khốn khổ đến cỡ nào. Bà còn mấy đứa trong nhà hận đến c.h.ế.t thì bà cũng cam lòng, bà dùng cái mạng để ép cho con bé tìm một chân công việc định.
Tóm là Diệp như mất hồn. Anh hai Diệp một hồi, cảm thấy vô cùng chán nản. Anh tự nhủ, vẫn là đủ năng lực. Chỉ cần đủ bản lĩnh, cho em gái nhiều tiền hơn thì những chuyện ngoài ý cũng chẳng thể nào khó bọn họ.
Mẹ Diệp giội cho bọn họ một gáo nước lạnh, bà hỏi lỡ cả nhà đều cùng gặp chuyện may thì ai sẽ chống lưng cho em gái bọn họ. Hai con suýt nữa thì cãi .
Anh hai Diệp tự nhủ thầm, sợ gì chứ, đại nạn c.h.ế.t tất phúc về , tin cái mạng của sẽ thu thêm một nữa.
Anh cả, ném lá thư trong tay qua, dứt khoát :
“Anh, sắp đến sinh nhật em gái , năm trăm đồng tiền hồi môn của em cũng chuẩn xong. Anh bộ tiền lương bổ sung của sẽ cho em gái cả, thật ?"