Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Ta Trở Thành Mẹ Kế Dịu Dàng - Chương 330

Cập nhật lúc: 2025-10-21 09:28:31
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thầy hiệu trưởng Thẩm rạng rỡ như Phật Di Lặc:

“Giáo viên Diệp, cô vượt qua bài kiểm tra . Bây giờ cô cứ về nghỉ ngơi một ngày, đó chờ chúng gửi thông báo nhé.”

Diệp Mạn Tinh gật đầu, cảm ơn thầy hiệu trưởng Thẩm định cùng chị dâu Mạnh về. Vì đồng hồ, Diệp Mạn Tinh bèn hỏi chị dâu Mạnh:

“Chị dâu Mạnh, bây giờ là mấy giờ ạ?”

Ai ngờ, dứt lời thì một giọng chói tai chợt vang lên:

" cứ tưởng trưởng đoàn Tống quý cô lắm, còn bảo hoa khôi Đoàn xin cô cơ đấy! Kết quả là đến một cái đồng hồ cũng mua cho cô ?"

Biết cô vượt qua bài kiểm tra, Tiểu Trần tức đến mức tóc tai như dựng lên.

Leng keng.

Tiếng xe đạp lách cách đầy kiêu hãnh vang lên. Một chiếc xe Phượng Hoàng hai mươi tám đại xà mới tinh từ từ tiến về phía họ. Ánh sáng kim loại của chiếc xe dừng , một đôi chân dài bỗng xuất hiện mặt mấy .

Vài đang cửa đều ngơ ngác, trong mắt họ tràn đầy kinh ngạc đàn ông đột nhiên xuất hiện.

Người đàn ông dáng cao lớn, vai rộng eo thon, đôi chân dài miên man. Đó trưởng đoàn Tống thì là ai?

Anh xuống xe, sải bước tới chỗ họ, dừng mặt giáo viên Diệp, cất giọng trầm thấp mà dễ :

“Vợ , bài kiểm tra hôm nay thế nào ? Anh tới đón em tan tầm đây."

Tiếng mấy Lưu Tư Cầm và Tiểu Trần vả mặt bôm bốp vang lên: ...?

Mấy chị dâu Mạnh và thầy hiệu trưởng Thẩm chỉ dở dở cho ăn no “cẩu lương”: ...?

Đây chính là cô vợ trẻ quê mùa của trưởng đoàn Tống ? Quả nhiên hiếm thấy. Diệp Mạn Tinh dạy cảm thấy bất tiện vì đồng hồ, lẽ cô cần mua một cái đồng hồ đeo tay.

Tất cả quyền quản lý tài chính trong nhà đều đang trong tay cô, cô cũng chẳng cảm thấy chiếc đồng hồ của nhất thiết do đàn ông mua cho. Thậm chí cô còn đang nghĩ rằng trong cái sân tiện lắm, cần mua một chiếc xe đạp - thứ coi là vô cùng quý giá ở thời đại .

Kết quả, đàn ông còn tự khó , đúng lúc đang bàn tán về chuyện đối xử với cô . Diệp Mạn Tinh bật khẽ. Cô cảm thấy buồn ghê gớm.

Cô thật sự bật thành tiếng:

“Anh ba, đến đúng lúc thật đó.”

Thậm chí thể đàn ông còn nắm bắt thời cơ . Diệp Mạn Tinh thể thừa nhận, ngay lúc xuất hiện, quả thật khó mà yêu mến .

“Không đúng lúc, là cố ý tới đón em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-330.html.]

Giọng của đàn ông trầm thấp, thậm chí còn chút từ tính, êm tai.

Diệp Mạn Tinh cảm thấy tối nay đàn ông thật sự đáng yêu về tất cả mặt.

Cô cảm thấy trán ngứa, đó đàn ông lập tức cúi đầu vén tóc mai cho cô, động tác mật, thái độ còn nâng niu cô hết mực:

“Đáng lẽ nên mua cho em một chiếc xe đạp nữ để em cho tiện.”

"Hả?"

Diệp Mạn Tinh theo kịp mạch suy nghĩ của đàn ông . Anh đột nhiên chuyển giọng:

vì em đang mang thai, đổi sang chiếc xe đạp kiểu nam, như cũng tiện cho mỗi ngày tới đón em hơn.”

Diệp Mạn Tinh chỉ cảm thấy giọng trầm ấm của đàn ông tựa như lông chim khẽ phẩy qua tim, khiến lòng cô khẽ rộn ràng.

Lúc Mạnh Cầm bên cạnh bỗng lên tiếng:

“Trưởng đoàn Tống, đối xử với chị dâu thật đấy, nhưng trưởng đoàn Tống thể ngày nào cũng tới trường, thể đón chị dâu mỗi ngày chứ?”

Mạnh Cầm đó, thấy sắc mặt của những xung quanh mấy thiện cảm, nên cố ý hỏi như . Ai cũng Trưởng đoàn Tống nổi tiếng lạnh lùng, khó gần, nên cô cũng trông mong sẽ đáp lời.

Không ngờ Trưởng đoàn Tống thật sự trả lời:

“Nếu tới , sẽ khác tới đón em.”

Ngay lúc đó, bên cạnh bỗng truyền đến vài tiếng hít thở sâu. Diệp Mạn Tinh liếc mắt , chỉ thấy sắc mặt của cô gái lên tiếng quả thực biến đổi khôn lường.

Thật cô chỉ cảm thấy lời của Tống Văn Cảnh chút trêu chọc. Cô hé miệng, đàn ông giao nộp tất cả tiền lương cho cô , lấy tiền mà mua xe đạp chứ?

Diệp Mạn Tinh lén lút gãi nhẹ lòng bàn tay của , cô nhỏ:

“Tối về em sẽ báo cáo chi phí với .”

Sau đó, Tống Văn Cảnh nở một nụ , một nụ thực sự thoải mái, dứt bỏ kìm nén thường ngày. Tiếng vang đến nỗi còn khiến chiếc xe đạp khẽ rung nhẹ.

Anh như thể thì thầm kề tai nhỏ với vợ của :

Gà Mái Leo Núi

“Được, vợ gì thì là cái đấy.”

Lúc Diệp Mạn Tinh còn rằng Tống Văn Cảnh cố ý câu “Vốn mua cho nữ”, thì quả là cô quá ngốc nghếch.

Người đàn ông e rằng đợi ở bên ngoài một lúc nên mới cố tình những lời .

 

Loading...