Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Ta Trở Thành Mẹ Kế Dịu Dàng - Chương 370

Cập nhật lúc: 2025-10-22 01:25:41
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù hai quen từ lâu và liên lạc với trong nhiều năm, nhưng khi liên lạc cũng hề xa lạ chút nào. Chủ nhiệm Thẩm tiếp lời, giọng chút ghen tị: "Cậu nhóc nhà đúng là phước, cái phước khiến khác đỏ mắt ghen tị.”

Tống Văn Cảnh thật sự bất ngờ, nhưng cũng giấu nổi vẻ tự hào: " cũng cảm thấy thật phước, quả thực may mắn.”

Chủ nhiệm Thẩm cái điệu bộ đó mà tức bốc khói, bực bội quẳng bảng điểm và bằng nghiệp cho Tống Văn Cảnh, giục mau chóng khuất mắt.

Tống Văn Cảnh ngỏ ý mời ăn cơm, nhưng Chủ nhiệm Thẩm cứ một mực từ chối, chỉ giục mau chóng rời . Ngay khi Tống Văn Cảnh khỏi phòng việc, một giọng vẫn vang vọng theo:

"Vợ khi sinh xong, nếu đến học thì trường chúng luôn chào đón cô . Chỗ chúng nhiều mối liên hệ với các trường cấp ba ở tỉnh lỵ. Cô học bổ túc để bằng nghiệp cấp ba cũng .”

Tống Văn Cảnh ngẩn : "...?"

"Chuyện hỏi ý vợ ." Nói xong, Chủ nhiệm Thẩm liền thúc giục ngoài.

Hai rời khỏi trường Trung học Quân đội. Thời gian vẫn còn sớm, nhưng suốt đoạn đường , đàn ông vẻ lạnh lùng, thể cảm xúc của .

Anh cũng chẳng hề nhắc đến chuyện đưa bảng điểm cho cô xem.

Diệp Mạn Tinh bèn hỏi một câu: "Anh lấy bằng nghiệp ạ?"

Người đàn ông chỉ trả lời: "Ừm..."

Sau đó thì chẳng gì nữa, nghĩa là hai khỏi trường học, nhưng cô vẫn thấy bằng nghiệp bảng điểm của . Có lẽ vì thấy đôi mắt sáng rực của cô, nên lúc đợi xe buýt, đàn ông bỗng từ đằng nắm lấy bàn tay cô. "Vợ thi đậu , thi lắm.”

Tống Văn Cảnh : "Anh thực sự quan tâm đến việc em bằng nghiệp cấp hai học cấp ba ?"

"Anh cũng để ý đến việc em kiếm tiền giỏi , học hành ." Diệp Mạn Tinh đẩy nhẹ : "Em mà, công lao quân công của một nửa là của em, vinh quang cũng một nửa thuộc về em.”

"Đưa em xem thử em thi bao nhiêu điểm nào?" Cô chìa lòng bàn tay .

đàn ông đưa bảng điểm cho cô mà chăm chú cô bằng một đôi mắt sâu thẳm: "Vậy nên em cần quá cố gắng, phần còn cứ để gánh vác." Anh dừng , giọng trầm khàn của đàn ông vang lên bên tai cô: " nếu em cố gắng thì cũng bẻ gãy đôi cánh của em, cũng thể ngăn cản em bước về phía .”

Tống Văn Cảnh tiếp lời: "Vậy nên, bằng lòng chờ đợi ở bên ngoài, cùng em trưởng thành, em chỉ cần chính thôi.”

Khi câu , nâng mu bàn tay của cô lên cúi đầu hôn nhẹ lên đó: "Anh bằng lòng chịu trách nhiệm cho cả cuộc đời em, cùng em về phía .”

"Anh mong thể gánh lấy những khó khăn mà em chịu, cho em thoải mái hơn.”

Diệp Mạn Tinh sững sờ.

Cô mở to đôi mắt hạnh xinh , đột nhiên cô hỏi một câu: "Dù là gì chăng nữa ạ?" Người đàn ông đáp: "Ừm, dù là gì."

Đôi mắt hoa đào tinh nhỏ sáng lên lấp lánh.

Diệp Mạn Tinh vẫn bàng hoàng: "...?" Chẳng lẽ những lời đều là thật lòng ?

Gà Mái Leo Núi

Bị sét đ.á.n.h thì sẽ c.h.ế.t đấy, ?

"Anh ba." Với tính nết , ngày sẽ bắt nạt cho mà c.h.ế.t mất thôi. Cũng may cô là tiểu hoa đào tinh hiền lương, chứ thì lợi dụng hết thảy vận mệnh cường thịnh của để hãm hại .

"Ừm."

Người đàn ông cô, ánh mắt đen thẳm mà sâu xa. Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dường như điều gì nhưng thôi.

Tống Văn Cảnh thầm nhủ, đối với những lính như , hy sinh vì Tổ quốc là vinh quang tột cùng, còn c.h.ế.t vì yêu, lẽ cũng là một sự cam tâm tình nguyện. Trái tim từng chơi vơi bến đỗ, nhưng giờ đây để nhớ mong, mới thể chờ đợi một kết quả cho đời .

Diệp Mạn Tinh cũng đành chịu.

Tiểu hoa đào tinh thoáng chút ngỡ ngàng: "Loài đều kỳ lạ đến thế ? Sao họ sống vì bản ?"

nghĩ đến tín niệm của đàn ông, cô nén lòng . Vui là , thể cưỡng cầu, chỉ cần tôn trọng là đủ!

Song, cô vẫn nhận lấy tấm lòng : "Cảm ơn ba, quá."

Quả thực , một đàn ông như thế, đến cả một tiểu yêu tinh như cô cũng động lòng, huống hồ là những cô gái trần tục? Bởi , dù cô gái nào nên duyên cùng , chắc chắn cũng sẽ hạnh phúc.

tài nào hiểu , cớ kết cục giữa vợ trong nguyên tác và nam chính bi đát đến ? Lúc , cô ngước , rõ ràng chẳng loại lạnh nhạt với m.á.u mủ ruột rà mà?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-370.html.]

Nếu quyết định vận chuyển lài về, cứ thong thả , cần thiết chờ đợi lâu ở tỉnh lỵ. Tuy gian của cô dọn dẹp thỏa, song những thứ còn đều là dành cho cô dùng.

Bụng bầu càng ngày càng lớn, hai bèn cùng đến cửa hàng Bách hóa Hữu Nghị ở tỉnh lỵ để sắm sửa vài bộ quần áo nhỏ, cùng mấy chiếc tã lót cho cặp song sinh nam nữ.

--- CHƯƠNG 371 ---

Sáng sớm, dòng đổ về cửa hàng Bách hóa Hữu Nghị vẫn đông đúc như mắc cửi. Bên trong cửa hàng rộng lớn, khang trang hơn hẳn, hàng hóa cũng phong phú hơn, khách mua sắm nhộn nhịp .

Đây là một tòa nhà bách hóa bốn tầng. Nếu mua quần áo cho em bé, cả những món đồ điện tử cần dùng, họ lên đến tầng ba mới bán.

Lúc hai đến tầng ba, quả thực Diệp Mạn Tinh thấy thấm mệt. Vừa hỏi nhân viên bán hàng để tìm đến khu vực đồ dùng trẻ sơ sinh, quả nhiên ở đó khá đông .

Giữa tiếng ồn ào xôn xao, thi thoảng tiếng lớn tiếng tranh cãi vang lên. Người đàn ông lập tức nắm lấy tay cô: "Em đây chờ một lát nhé." Người đông đúc, sợ họ sẽ va cô.

Diệp Mạn Tinh cũng dừng bước, đưa mắt về phía quầy hàng. Cô trông thấy vài đôi nam nữ mặc bộ quần áo công nhân màu xanh lam đang tủ kính.

Một giọng đàn ông cộc cằn vang lên, cắt ngang bầu khí. Người đàn ông trông quá cao, nhưng vóc vạm vỡ, mặt mũi khá thường. Hắn lớn tiếng : "Lại còn mua đài --ô? Để sính lễ ? Chiêu Đệ, đài --ô đắt đỏ lắm, chúng cần tiêu xài hoang phí đến thế ?"

Thật , đàn ông rõ ràng cảm thấy món đồ đó cần thiết. Giọng to như loa phát thanh, chẳng chút dịu dàng, đáng tin nào.

Diệp Mạn Tinh chuyển tầm mắt sang phụ nữ bên cạnh gã đàn ông mặc quần áo công nhân. Đó là một cô vợ trẻ khá mảnh khảnh, hoặc đúng hơn, cô quá đỗi ốm yếu.

sang cái bụng bầu nhô cao của phụ nữ, trông vẻ cũng nhỏ hơn bụng cô là bao.

Vừa thấy, Diệp Mạn Tinh đoán ngọn ngành. Có lẽ hai họ kết hôn, nhưng sính lễ đủ thịnh soạn nên vợ chồng mua thêm đài --ô để bổ sung. Quả nhiên, sắc mặt đàn ông đó mấy dễ coi, giọng cũng chẳng chút ôn hòa: "Cô lấy là để sống cuộc đời thực tế, cái đài - ích gì , mua về chỉ tổ tốn tiền vô ích."

Có lẽ vợ tên Chiêu Đệ cũng chồng, nên cô im lặng một lát, chỉ chỗ đồ trẻ sơ sinh bày quầy hàng. Chắc cô cũng mua cho đứa bé mới sinh một bộ đồ tươm tất. Người phụ nữ khẽ hỏi: "Đồng chí, quần áo cho trẻ sơ sinh bán thế nào ạ?"

" mua loại vải một chút." Dừng một lát, phụ nữ thêm. Có lẽ nhân viên bán hàng cũng giật , lúc mới tỉnh táo : "À, đồng chí, cô mua khăn quấn em bé bằng bông nguyên chất ? Đồ bằng bông mềm mại, mười lăm đồng một cái."

Nhân viên bán hàng tiếp lời: "Còn loại pha lụa và loại dệt bằng len Cashmere, đây là những loại cao cấp nhất. Khăn pha lụa thì hai mươi lăm đồng một cái, bằng len Cashmere thì ba mươi lăm đồng một cái..."

Lời thốt , đàn ông mặc bộ đồ công nhân suýt thì nhảy dựng lên: "Đắt ! Cô thì chẳng kiếm đồng nào mà vẫn mua đồ đắt tiền như thế ? Điều kiện gia đình chúng thế nào cô ?"

Người phụ nữ đang m.a.n.g t.h.a.i mắng đến nỗi mắt đỏ hoe, giọng cũng nhỏ nhiều, cô khẽ đáp: " là đồ mặc bên trong của con, nếu mua loại thì con quần áo tươm tất mà mặc?"

Người đàn ông mặc bộ đồ công nhân màu xanh lam mất bình tĩnh, giọng đầy vẻ bực bội: "Con , bây giờ còn là trai gái, đợi cô sinh xong !"

Chậc, tư tưởng trọng nam khinh nữ thể hiện rõ mồn một, chẳng hề che giấu.

Diệp Mạn Tinh cảm thấy đàn ông thật sự quá khó ưa, lòng bàn tay cô ngứa ran, hóa là Tống Văn Cảnh đang siết c.h.ặ.t t.a.y cô.

lúc , một tiếng mắng giòn giã vang lên. Giọng đó còn to hơn cả giọng của đàn ông mặc đồ công nhân, nhưng âm sắc trong trẻo, thể nhận đó là một cô gái.

Cô gái mắng: "Anh mù , chị mua quần áo cho con mà cũng ?"

Tiếp đó một giọng khuyên bảo vô cùng dịu dàng vang lên: "Vợ ơi, chuyện của khác, chúng đừng quan tâm nhiều gì."

Diệp Mạn Tinh theo hướng tiếng , đây là... Cô mở to đôi mắt hạnh.

Chàng trai đang chuyện đó, quả thực ... Rất khôi ngô, toát lên khí chất thư sinh học thức, vô cùng tuấn tú.

Diệp Mạn Tinh kỹ vài , đó sang cô gái mới mắng . Chẳng Trần Kiều Kiều, nữ chính trọng sinh, thì là ai khác?

"Đẹp lắm ?"

Một giọng lạnh lùng ẩn chứa một thoáng ghen tuông khó nhận . Diệp Mạn Tinh phát hiện một bóng hình cao lớn chắn mặt , bàn tay to đang nắm lấy tay cô ngày càng siết chặt hơn nữa.

Trước giọng điệu đó.

Diệp Mạn Tinh nghiêm túc nam chính và thanh niên trí thức , cô thêm: "Anh cũng , chẳng hai cùng một kiểu ."

Thanh niên trí thức miêu tả trong nguyên tác là vô cùng khôi ngô, cô thực sự thể nào . so sánh với nam chính, họ là hai thái cực khác biệt.

Nam chính vẻ ngoài sắc bén và vạm vỡ, quai hàm góc cạnh tựa lưỡi kiếm. Trong tiểu thuyết, miêu tả là mái tóc cắt tỉa gọn gàng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, hốc mắt sâu hun hút, sở hữu đôi mắt đa tình cuốn hút.

 

Loading...