Lúc , cái cảm giác sắc bén dịu đôi chút, nhưng vẫn còn đó vẻ lạnh lùng quanh năm và ánh mắt nặng nề khi khác của .
Khí chất mạnh mẽ tỏa từ nam chính khiến thật sự chẳng mấy ai dám đối diện thẳng đôi mắt của .
thanh niên trí thức khôi ngô đó thì khác, diện mạo của thanh tú, trắng trẻo, toát lên vẻ thư sinh hiền hòa, hề chút sức công kích nào.
Thêm đó, vẻ thư sinh nho nhã thật sự dễ thu hút các cô gái. Kỳ thực, Diệp Mạn Tinh cũng bỗng hiểu vì nữ chính trọng sinh ở kiếp lựa chọn như . Có con gái nào gắn bó đời với một đàn ông lúc nào cũng mặt lạnh như tiền ?
Ít , thanh niên trí thức trông còn vẻ tử tế hơn.
Diệp Mạn Tinh cũng nhận , xem , thanh niên trí thức đó cũng khá với nữ chính. Cô nghĩ xong, thì lúc , chồng của cô vợ m.a.n.g t.h.a.i cuối cùng cũng tỉnh táo . Anh lập tức lớn tiếng mắng mỏ: "Cô là ai? Cô điên ? Cô cái khăn giá bao nhiêu tiền ?"
Trần Kiều Kiều, nữ chính trọng sinh đáp : "Chẳng chỉ là cái khăn ủ em bé thôi ?"
Người chồng liền với vẻ mất kiên nhẫn: "Đã là con trai con gái mà mua?"
Trần Kiều Kiều, nữ chính trọng sinh tức đến tái mặt: "Anh..."
"Sao nào, cô còn đ.á.n.h ? Cô thêm nữa , nữa đ.á.n.h cả cô đấy, bớt lo chuyện thiên hạ ."
Người chồng của cô vợ trẻ cũng vô cùng tức giận, túm lấy tay vợ, định lôi . Thật là một đàn ông đáng trách.
Diệp Mạn Tinh Tống Văn Cảnh ở bên cạnh, vầng trán cau .
Còn ở phía bên , Diệp Mạn Tinh nhận thanh niên trí thức bảnh bao đang kéo nữ chính trọng sinh, còn luôn miệng khuyên cô đừng xía chuyện khác. Bỗng nhiên cô hiểu , vẻ ngoài thì bảnh bao đấy, nhưng thiếu cốt cách đàn ông.
"Đi thôi em." Tống Văn Cảnh khẽ nhíu mày, đàn ông đang hung hăng . Có lẽ để ý thấy những ánh mắt xung quanh nên cuối cùng cũng thu phần nào sự hung hăng.
Lúc , Diệp Mạn Tinh bước đến quầy bán hàng, cô ngước mắt cô vợ trẻ và : "Chị đang bụng mang chửa, chớ tức giận gì cho hại sức khỏe."
Người phụ nữ đó lí nhí như muỗi kêu: "Cảm, cảm ơn cô."
Diệp Mạn Tinh cũng chẳng để tâm nhiều, cô đến quầy hàng, hỏi: "Đồng chí bán hàng, ở đây những loại quần áo trẻ sơ sinh nào? Giá cả ?"
Có lẽ cô nhân viên phục vụ cũng còn hoảng hốt, chỉ giới thiệu những món hàng bình dân: "Đây là quần áo bình thường, đồ cho trẻ em ba tệ một bộ, khăn ủ bình thường tám tệ một cái."
Gà Mái Leo Núi
Diệp Mạn Tinh đưa tay sờ chất vải, đều là loại tổng hợp bí bách, thấm mồ hôi. Lại mấy bộ may bằng thứ vải thô cứng chuyên dùng cho quần áo công nhân. Cô cau mày: "Đồng chí chớ chỉ giới thiệu đồ bình dân, lấy loại hàng cao cấp hơn đây xem thử, chọn mua một ít."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-372.html.]
Cô nhân viên bán hàng ngập ngừng hỏi: "Chồng, chồng cô ý kiến gì ?"
Diệp Mạn Tinh sang Tống Văn Cảnh hỏi: "Hỏi đấy, đồng chí Tống."
Nghe lời vợ hỏi , Tống Văn Cảnh chỉ véo má cô một cái. Anh khẽ nhịn và : "Chúng mua."
Nói xong, đầu với cô nhân viên phục vụ: "Cô thích gì thì lấy cái đó."
Giọng cô nhân viên phục vụ run run: "Đây là những mặt hàng mới về, đều là đồ đắt tiền, mua, mua hết cả ?"
Tống Văn Cảnh chẳng buồn liếc mắt đến đống quần áo, chỉ chăm chú vợ , trầm giọng đáp: "Ừ."
Mọi xung quanh tròn mắt kinh ngạc, mua hết cả ? Chà, đây là vị khách nào mà chịu chơi thế ? Lại còn cưng chiều vợ đến nữa chứ! Thật là phí của, chỗ ít nhất cũng ngốn đến bảy tám mươi tệ chứ ít ỏi gì!
"Lấy hai cái khăn ủ bằng len Cashmere, quần áo bên trong thì lấy loại cotton tinh khiết."
Cô vẫn khi nào thì khu biệt thự trong gian của cô thể mở . Bây giờ quần áo đều chật cả , cô mua quần áo thoải mái một tí. Dù thì nãy thu một món tiền kha khá, nên cô cũng bận tâm về tiền nhỏ .
Cô nhân viên phục vụ nãy còn suýt mắng xối xả, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một vị khách sộp. Cô ngớ một hồi: "Đồ cotton tinh khiết là mười lăm tệ một bộ, đồ bằng len Cashmere ba mươi lăm tệ, mỗi loại lấy hai bộ hết cả ?"
Thấy Diệp Mạn Tinh gật đầu, đồng chí mậu dịch viên tính toán khẽ hít một , lộ rõ vẻ tiếc nuối. quan trọng là chồng cạnh cô chẳng hề phản đối chút nào.
Giờ phút , trong lòng ai nấy đều thấy nguội lạnh cả. Càng so sánh, mới càng thấy sự khác biệt giữa các cặp vợ chồng quả thực quá đỗi rõ ràng.
Đôi vợ chồng đến , đàn ông thật sự mực yêu chiều vợ .
Diệp Mạn Tinh cũng chẳng để ý nhiều, chỉ bảo đồng chí mậu dịch viên tính tiền. Tống Văn Cảnh còn ân cần đưa cho cô những phiếu mua vải đúng loại, quả thực săn sóc chu đáo.
những phiếu mua vải , lấy từ nhỉ?
Mua quần áo xong, Diệp Mạn Tinh sang quầy hàng bên cạnh. Cô hỏi: "Đồng chí cho hỏi, radio bán giá bao nhiêu?"
"Radio , một chiếc một trăm bốn mươi tám tệ, còn cần phiếu mua radio nữa."
Thời đại radio vẫn cần phiếu mua mới , cứ tiền là mua bao nhiêu cũng .