Diệp Mạn Tinh đến cửa rõ mồn một những lời chuyện .
Cô ngẩng đầu Tống Văn Cảnh, đoạn sang cô y tá nãy còn đang tấm tắc khen ngợi: "Xin hỏi đồng chí, đây là văn phòng của trưởng khoa Tân ? Chúng đến khám thai."
"Hai tìm trưởng khoa Tân ạ?" Cô y tá liếc đoàn trưởng Tống một cái, đó chỉ bên trong: "Ở trong đó, chính là văn phòng ."
Diệp Mạn Tinh lời cảm ơn gõ cửa một cái. Bên trong vọng một giọng khá chậm rãi, trầm bổng: "Mời ."
Tống Văn Cảnh dìu Diệp Mạn Tinh , cửa mở , cô sững sờ khi thấy vị bác sĩ đeo kính gọng vàng ở bên trong.
Gà Mái Leo Núi
Ôi chao, quen ?
Chẳng đây là vị bác sĩ từng giúp đỡ cô chuyến tàu hôm nọ ư?
Khi bọn buôn xuất hiện, dẫn tới cứu cô một .
Lần khác, khi cô kẻ truy đuổi, bất ngờ xuất hiện và đ.á.n.h ngất chúng.
Thật tuấn tú, mang khí chất như đóa hoa núi cao, dáng vẻ lạnh nhạt xa cách, tính cách thích chuyện theo ý .
Sắc mặt phần tái nhợt, khiến cảm giác vô cùng lẻ loi.
Anh mang vẻ rắn rỏi, tràn đầy sức sống như Tống Văn Cảnh, ngược còn khiến cảm thấy thật mong manh, cứ như một trai ốm yếu . Thế nhưng thực tế, khỏe mạnh lạ thường.
Do đang mang thai, Diệp Mạn Tinh lúc vẻ nhạy cảm hơn trong việc cảm nhận khác, cô chỉ thể nhận rằng đối phương ác ý.
"Chào Trưởng khoa Tân, chúng đến khám sức khỏe."
Trưởng khoa Tân giúp cô ít , nhưng luôn giữ thái độ chừng mực, quá nhiệt tình mà cũng chẳng lạnh nhạt. Cô thậm chí còn kịp hỏi tên , mà nay bất ngờ gặp trong phòng khám của bệnh viện.
Diệp Mạn Tinh dứt lời, gian trong phòng liền chìm tĩnh lặng đến lạ. Cô ngước mắt lên mới phát hiện, hóa là hai đàn ông đang chăm chú .
Diệp Mạn Tinh ngơ ngác nhận bàn tay của Tống Văn Cảnh bỗng nhiên căng thẳng. Dù động tác đặt tay lên khẩu s.ú.n.g bên hông báo hiệu sẵn sàng đòn, nhưng vẫn thận trọng yên, hề nhúc nhích.
Một hồi lâu , lẽ chính vì ánh mắt giao của hai đàn ông mà bầu khí trong phòng trở nên căng thẳng, ngưng trọng lạ thường.
Cô vội vàng nắm nhẹ cánh tay Tống Văn Cảnh, khẽ gọi: "Anh ba?"
Tống Văn Cảnh cúi đầu cô, khẽ "ừ" một tiếng. Anh nhanh chóng để ý đến tâm trạng của Diệp Mạn Tinh, nhưng cánh tay rắn chắc vẫn hề thả lỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-378.html.]
" là bác sĩ nam, cần đổi sang bác sĩ nữ đến khám cho cô ?"
Đột nhiên, một giọng trầm bổng, dễ chịu vang lên. Diệp Mạn Tinh sang mới phát hiện Trưởng khoa Tân lùi một bước, chỉ tay chiếc ghế, ý bảo cô xuống, đó mới đề xuất đổi bác sĩ khác cho cô .
Vừa lên tiếng, bầu khí căng thẳng trong phòng rốt cuộc cũng phá vỡ, Tống Văn Cảnh cũng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.
"Vợ ?"
Tống Văn Cảnh đang hỏi ý kiến cô. Diệp Mạn Tinh lắc đầu đáp: "Anh ba, lúc ở tàu hỏa, Trưởng khoa Tân đây cứu em mấy . Cả lúc ở Cáp Nhĩ Tân, khi các tới thì cũng giúp em."
"Em nghĩ ác ý gì với em ." Cô , nhưng trong lòng thấy hai gặp mặt phần trùng hợp, lẽ vị Trưởng khoa Tân cũng chút tò mò về cô chăng.
cũng chỉ xuất hiện đúng lúc cô gặp nguy hiểm, ngoài thì hề cảm thấy hứng thú gì với cô.
Thậm chí còn thể là đỗi lạnh nhạt.
Diệp Mạn Tinh vốn là duyên trời phú, dễ khiến khác nảy sinh thiện cảm và yêu mến. Vậy mà hề tỏ nhiệt tình với cô, càng thể đến chuyện thích thú.
Đối phương hề ý đồ mập mờ, cũng chẳng mến mộ yêu thích gì cô.
Chỉ là... tất cả thật kỳ lạ.
"Anh . Cảm ơn Trưởng khoa Tân." Tống Văn Cảnh liếc mắt một cái nhận , khi đến bệnh viện cảm ơn là một thanh niên khác họ Giang.
Nếu cố tình né tránh, nay xuất hiện ở đây?
"Không cần khách sáo, tiện tay mà thôi."
Nói , hiệu bảo Diệp Mạn Tinh xuống, dùng ống kiểm tra tim thai cho cô như thường lệ, đó khám thêm một hạng mục khác. Riêng những phần khám cần tiếp xúc cơ thể thì đều do y tá đảm nhiệm.
Cô y tá khám cho Diệp Mạn Tinh, cũng họ Diệp như cô, là một thiếu nữ non tơ chừng đôi mươi, đôi mắt vẫn ánh lên những mơ mộng về tình yêu đôi lứa.
Khi thăm khám tim thai, cô còn lén Diệp Mạn Tinh nhiều bận, miệng ngớt lời khen đoàn trưởng Tống hết mực săn sóc, rằng cô thật phúc.
Nghe , Diệp Mạn Tinh chỉ thở dài thườn thượt.
Diệp Mạn Tinh bèn hỏi cô y tá: "Trưởng khoa Tân của các cô mới chuyển công tác đến đây ?"
Nghe Diệp Mạn Tinh nhắc đến trưởng khoa Tân, cô y tá họ Diệp bỗng chốc đỏ bừng mặt, giọng ánh lên vẻ ngưỡng mộ và kính trọng khó mà che giấu.